Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 55


1 tuần

trướctiếp

Cảnh sát Tống lau khô vết máu trên đao, kéo người đàn ông ra bên ngoài, ném ở trong một vũng bùn.

"Anh Tống có ý tưởng gì?" Diệp Phù nhìn anh ta.

"Nhổ cỏ tận gốc, diệt cỏ tận gốc."

Diệp Phù nhìn về phía Tòa E, gật đầu: "Cũng hợp ý tôi."

Hai người đi vào tòa E, phát hiện thi rắn nơi này đều chưa bị rửa sạch, khó khăn bò lên trên tầng 11, Diệp Phù nhìn số nhà 1102. nâng tay lên gõ cửa.

Bên trong truyền đến tiếng hùng hổ, còn có tiếng phụ nữ đè nén khóc kêu xin tha, hai người liếc nhau, Diệp Phù làm thủ thế cắt cổ, cảnh sát Tống gật đầu.

Trong nháy mắt cửa mở ra, nỏ tiễn trong tay Diệp Phù đã bắn ra ngoài, một mũi tên xuyên qua cổ họng, người đàn ông trung niên béo lùn ngã thẳng xuống, máu tươi chỗ cổ họng trào ra, trong miệng phát ra tiếng "Hô hô hô hô" ngắn ngủi, mở to đôi mắt đứt khí.

Diệp Phù rút nỏ tiễn ra, cảnh sát Tống đi đầu, hai người thuận thế tiến vào nhà ở, người đàn ông nằm ở trên sô pha trên người trần trụi, nghe được tiếng mới vừa đứng dậy, đã bị cảnh sát Tống cắt cổ, Diệp Phù nhìn nhà ở, hai cô gái bị trói chặt tay chân còn ở phòng khách, trên người áo rách quần manh, hai mắt các cô ấy chết lặng, cả người đều là vết thương, bên cạnh có một cái lồng chó, bên trong trói hai đứa bé nhìn không ra tuổi và giới tính, nhìn thấy nỏ tiễn trong tay Diệp Phù, hai người hoảng sợ rụt về phía sau.

Trong phòng ngủ, còn có tiếng cười dâm của người đàn ông và tiếng khóc mỏng manh của con gái, cảnh sát Tống đi nhanh qua đá văng cửa, đá bay người đàn ông, ở lúc người đàn ông còn không có phản ứng, dao nhỏ đã cắm vào ngực.

Tất cả trên mặt đất đều là rác rưởi, các loại chai đồ uống và túi plastic đóng gói, chỗ ban công có một thùng plastic, ghé sát vào là có thể ngửi được mùi nước tiểu gay mũi, Diệp Phù lấy quân đao ra đi về phía lồng chó, hai đứa bé bên trong đã bị dọa ngốc.

"Không giết các người."

Giơ tay chém xuống, xiềng xích "Răng rắc" một tiếng bị chặt đứt, kéo hai người ra, cắt rớt dây thừng trên người bọn họ, xé xuống băng dán đen ngoài miệng, Diệp Phù đi tới chỗ của hai nữ nhân đó.

Hiện tại bọn họ mới có một chút phản ứng, ngơ ngác nhìn chằm chằm Diệp Phù, Diệp Phù nhìn cổ tay và mắt cá chân của các cô, dây thừng đã bị siết vào thịt, miệng vết thương thối rữa sưng đỏ, thảm không nỡ nhìn.

Diệp Phù không nói chuyện, cắt dây thừng trên người các cô ấy ra, mạnh mẽ kéo bức màn rách nát xuống, để ở trên người các cô ấy.

Cảnh sát Tống xác nhận ba người đều đã chết, đến trước mặt Diệp Phù, khẽ gật đầu với cô. Anh ta ném ba người đàn ông ra ngoài cửa sổ, mùi máu tươi trong phòng và mùi thối đều phai nhạt một ít.

Giải quyết đám người này, hai người tính trở về, một mình Văn Văn ở trong nhà, cảnh sát Tống rất không yên tâm.

"Có thể đi với các cô không?"

Cô gái được cảnh sát Tống cứu lắp bắp nhìn anh ta, nhỏ giọng dò hỏi, nói là dò hỏi, không bằng nói là khẩn cầu.

"Bọn họ đều đã chết, hiện tại các cô đã an toàn."

"Anh là cảnh sát." Cô gái nhìn tay phải cảnh sát Tống, giọng nói rất chắc chắn.

"Thế đạo này tìm cảnh sát đã vô dụng, hiện giờ mỗi người cảm thấy bất an."

"Trên tay anh có vết chai cầm súng, chồng của tôi cũng là một cảnh sát, không biết anh có gặp anh ấy hay không." Khi cô ấy nhắc tới chồng, đôi mắt tĩnh mịch sáng một chút, nhưng rất nhanh ảm đạm xuống.

"Cậu ấy tên là gì?"

"Đinh Tuấn."

Cảnh sát Tống nhìn về phía cô gái, vẻ mặt hơi phức tạp: "Đinh Tuấn là đồng sự của tôi, sau mưa to, tôi không còn gặp cậu ấy nữa."

Cô gái cứng đờ gật đầu, sau đó cúi đầu, không hề nhìn cảnh sát Tống.

Cảnh sát Tống nhỏ giọng nói câu “Xin lỗi”, xoay người rời đi, anh ta rõ ràng chức trách hiện tại của mình là cái gì, không phải cứu vớt người khác, mà là ghi nhớ hứa hẹn với vợ, dùng tính mạng bảo vệ con gái.

Sau khi Diệp Phù và cảnh sát Tống rời đi, trong phòng lâm vào trầm mặc rất lâu, từng người bọn họ ngồi xổm ở góc, cho dù dây thừng trên người đã cởi bỏ, trên tinh thần dây thừng còn cột chặt lấy bọn họ.

Về đến nhà, độ ấm trong phòng thấm lạnh, khiến cả người Diệp Phù đều thả lỏng xuống.

Cô lau máu trên mũi tên, trong đầu xuất hiện hình ảnh, tất cả đều là người bị nhốt trong chuồng chó kia.

Đêm nay, Diệp Phù lại mơ ác mộng, cô mơ thấy mình bị nhốt ở một lồng sắt hẹp hòi, tứ chi bị trói, trên cổ có dây thừng, cô lớn tiếng kêu cứu, lúc này, trước mắt xuất hiện mấy người đàn ông cả người là huyết, bọn họ đi đến trước mặt Diệp Phù, nhìn từ trên xuống dưới cô.

"Lần này bắt được Dê Hai Chân rất không tồi, đợi lát nữa sẽ hầm."

"Không được, nướng ăn thơm nhất."

"Cần thiết hấp."

"Đều nói là Dê Hai Chân, đương nhiên phải làm thành xiên thịt dê, ha ha ha ha..."

Diệp Phù bừng tỉnh sờ cái trán, nhiệt độ nóng bỏng nói cho cô, cô phát sốt.

Ăn thuốc hạ sốt, Diệp Phù dựa vào trên giường, bởi vì cực nóng, cô đã thu toàn bộ chăn nệm, chỉ để lại một cái gối đầu và một cái chiếu, điều hòa còn mở ra, trên người nóng lạnh luân phiên, thị lực cũng hơi mơ hồ không rõ.

Diệp Phù nghĩ, nếu cô đã chết như vậy, còn sẽ có kiếp sau sao?

Bị ý nghĩ của chính mình chọc cười, Diệp Phù nâng tay lên vỗ vỗ trán.

"Không được miên man suy nghĩ."

Chỉ có sống sót mới có tương lai, hắc ám vẫn là ánh sáng, luôn phải có tồn tại mới có thể nhìn thấy.

Khi hừng đông, Diệp Phù sốt cao lui một ít, cô nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng đi lại, mở cửa phát hiện cảnh sát Tống đang liệm thi cốt trong tòa nhà.

"Cần phải xuống mồ vì an cho bọn họ."

Diệp Phù nhìn thấy anh ta ôm thi cốt đặt ở hành lang, Văn Văn giống chó con một tấc cũng không rời mà đi theo anh ta, Diệp Phù về phòng đeo khẩu trang và bao tay lên, cầm cồn và bật lửa ra cửa.

Dưới tầng, tất cả thi cốt đặt thiêu đốt chung, thời tiết nóng bức, Văn Văn và Diệp Phù đứng ở chỗ bóng râm hành lang, cảnh sát Tống nghiêm túc nhìn chằm chằm đống lửa.

Mấy giờ sau, đống lửa tắt, nhiều người như vậy, kết quả chỉ còn lại xương cốt và tro đầy đất.

Cảnh sát Tống ở dưới tầng đào một cái hố, thu tro cốt vào trong một rương hành lý, thật cẩn thận bỏ vào hố.

Diệp Phù trở lại trên tầng khi đi qua tầng chín, nhìn cửa 902, cô đẩy ra sau đó đi vào.

Khâu Lan là người rất tốt, thiện lương, nỗ lực, lạc quan, dũng cảm... Hình dung tất cả từ tốt nhất dùng ở trên người cô ấy đều không quá.

Diệp Phù đứng ở phòng này, tâm tình hơi hạ xuống, trong phòng Khâu Lan còn có một ít sách sạch sẽ, Diệp Phù lau qua thu lên.

Một tờ giấy nhăn dúm dó từ kẽ hở kệ sách rơi xuống, Diệp Phù khom lưng nhặt lên, nhìn thấy chữ viết hỗn độn bên trên, ánh mắt cô trầm xuống.

Mẹ con Đỗ Na muốn bá chiếm 902, trước khi chuẩn bị xuống tay với Khâu Lan, bị cô ấy phát hiện sau đó trốn vào phòng ngủ, Khâu Lan khóa trái phòng ngủ, vống tưởng rằng có thể tránh thoát một kiếp, không nghĩ tới trong nhà xuất hiện rất nhiều rắn, Khâu Lan biết mình trốn không thoát, để lại một phong thư ngắn gọn này sau đó lựa chọn tự mình kết thúc.

[Diệp Phù, nếu cô có thể phát hiện phong thư này, tôi vui mừng vì cô bình an.

Tôi nên nghe lời cô nói, không làm người tốt, chỉ tiếc không có cơ hội sửa lại sai lầm.

Sống sót thật tốt, em gái Diệp Phù. ]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp