Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 49


1 tuần

trướctiếp

Thời gian cả ngày, Diệp Phù xem sách, luyện châm cứu, nhảy dây, luyện lực cánh tay và xem máy tính bảng cho qua thời gian, cho tới buổi chiều, Diệp Phù lấy ra một cái bát, ngâm hạt đậu nành. Hạt đậu nành cần ngâm trong nước khoảng 7 – 8 tiếng, sau đó cho vào thùng nhỏ ủ kín lại, sau ba bốn ngày là có thể nảy mầm thành giá đỗ, lúc ấy có thể sử dụng để ăn lẩu.

Mùi xi măng tan đi một chút, Diệp Phù lót rất nhiều tấm hút ẩm ở trong phòng ngủ, cô lấy ra cuộn len và kim móc, dự tính móc một chiếc áo len để giết thời gian.

Đối với Diệp Phù mà nói, động não đơn giản hơn thực hiện rất nhiều. Cô học theo các bước thực hiện trong sách, thất bại không biết bao nhiêu lần, ngón tay còn bị chọc thủng vài lỗ. Ở thời điểm n + 1 lần muốn từ bỏ, cô thành công móc được một cái khuyết. Thời gian tự tiêu khiển luôn trôi qua rất nhanh, ngày thứ ba, Diệp Phù nhìn thành phẩm vừa hoàn thành, một nỗi bực mình nghẹn nơi cuống họng không thoát ra được.

Cái này có thể so sánh với quần áo của ăn mày, quả thật cô đã lãng phí thời gian ba ngày mà làm ra hay sao?

Không cần nói đến các đường đan móc xộc xệch, ngay cả tính đối xứng còn không làm được, tay áo một bên dài một bên ngắn, một bên rộng một bên hẹp, chắc có lẽ chỉ sinh vật biến dị mới mặc vừa được. Nghĩ đến việc bản thân lưu trữ trong không gian mười mấy thùng len sợi, Diệp Phù thấy thật hối hận, sớm biết bản thân không có cái thiên phú này, còn không bằng lưu trữ mấy túi gạo, dù sao ăn vào trong bụng mới là đúng đắn nhất.

Đậu giá đã nảy mầm dài ra, hai nắm hạt đậu nành được một thùng đậu giá to đùng. Vốn dĩ muốn ăn lẩu, nhưng nhìn căn phòng kín mít không một kẽ hở, Diệp Phù nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng, đó là mùi vị không thoát được ra ngoài.

Xem ra chỉ có thể nấu canh đậu giá suông với nước, nghĩ thế nào làm thế ấy, Diệp Phù lấy ra ba cây rau xà lách, dự định làm món rau xà lách trộn. Gần đây nhiệt độ tăng cao, cần ăn nhiều thêm rau xanh cho hạ hỏa.

Trong nền đất trong phòng khách trải một tấm thảm, bên trên để một cái bàn lùn, lấy ra chai Sprite lạnh, mở máy chiếu, tìm một bộ phim nghệ thuật phát lên. Diệp Phù có cảm giác như quay trở lại trước mạt thế, cảm thấy thời gian này ở nhà chính là ở trong thế giới của Truman, có lẽ một ngày nào đó, chỉ cần mở cánh cửa này ra, lập tức thấy được thế giới đã trở lại bình thường.

Có đôi khi, Diệp Phù sẽ tự nói chuyện với chính mình, sống một mình, nếu lâu ngày không nói chuyện hay giao tiếp với người khác thì dây thanh quản sẽ mất đi chức năng, dẫn đến mất đi âm thanh, bộ não cũng sẽ trở nên trì độn, Diệp Phù không muốn bản thân mình biến thành như vậy, cô lấy ra vở và bút, ghi lại những việc làm hàng ngày.

Cách âm của những ngôi nhà cũ thực bình thường, Diệp Phù vẫn có thể nghe được âm thanh bên ngoài, rất nhiều lần có người cầu cứu bên ngoài, thậm chí đập đá cửa điên cuồng. Có lẽ do cô vẫn luôn không có động tĩnh, hàng xóm trong tòa nhà cho rằng cô đã chết, có người cầm rìu chém cửa, muốn phá cửa xông vào phòng. Nhưng Diệp Phù mua cửa phòng hộ cực kì chắc chắn, không chỉ không hề có chút tổn thất nào, còn lãng phí sức lực.

Trung tuần tháng 7, Diệp Phù lấy ra nhiệt kế xem thử, vừa nhìn đã thấy nhiệt độ tăng lên đến 35 độ, mặt tường cũng dần nóng lên. Ngoài cửa sổ, âm thanh rắn bò qua truyền vào lỗ tai hết sức rõ ràng.

Diệp Phù lấy ra dây điện và công tắc điện, lại lấy ra điều hòa để ở trong phòng khách, dàn nóng của điều hòa thì đặt ngoài ban công. Nhưng mà tạm thời còn chưa sử dụng tới điều hòa, hai chiếc quạt điện cùng nhau hoạt động, lượng điện tiêu hao không nhiều bằng điều hòa, dù trong không gian có rất nhiều dầu Diesel, nhưng Diệp Phù cũng không có ý định tiêu xài hoang phí.

Quạt bật cả đêm không dừng ngày hôm sau tỉnh lại, da mặt Diệp Phù có chút căng cứng, môi còn có dấu hiệu khô nứt, nhanh chóng lấy ra son dưỡng môi và kem bôi da, giống như không cần tiền mà bôi trét lên mặt. Nhìn bản thân mình lôi thôi trong gương, Diệp Phù vuốt mặt, chán ghét đến mức không muốn nhìn thêm chút nào.

“Thật là ngứa mắt”

Bởi vì trong nhà chỉ có một mình nên Diệp Phù không cần phải kiêng dè, cô đeo một chiếc đai làm mát toàn thân đều trở nên mát mẻ hơn. Buồn chán thời gian dài, cô không nhịn được mà kéo tấm rèm ra, nhìn xuyên qua tấm kính cửa sổ duy nhất không bị bít lại bằng gạch, mặt đối mặt với con rắn biển xanh cuộn tròn dài hai mét chiếm cứ bên ngoài. Ba giây sau, Diệp Phù tỏ ra bình tĩnh kéo bức màn xuống hít một hơi thật sâu, thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất.

Nếu như cô không nhìn lầm, con rắn biển xanh vòng đen trắng xen kẽ đang cuộn tròn ghé vào cửa sổ kia to gần như cái đùi của cô, lưỡi rắn màu tím đen, dường như đang xác nhận cô ở phương hướng nào.

Diệp Phù dự tính uống chút nước lạnh để bớt sợ, thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến tiếng đập “Bạch bạch.” Diệp Phù nuốt nước miếng thật cẩn thận di chuyển đến gần, vén một góc màn, nhìn thấy con rắn biển đang ngẩng cao đầu, cũng với lưỡi rắn đang chờ sức phát động. Diệp Phù đè xuống cảm xúc muốn ngã quỵ, lấy hai lọ tinh dầu từ trong không gian, đổ ra vị trí khe hở, nhưng khe hở quá mức kín mít, mùi hương không thể bay ra ngoài được. Động tác của Diệp Phù ở trong mắt nó giống như một chuyện chê cười, tuy rằng thị lực của rắn không tốt, nhưng Diệp Phù luôn cảm thấy cặp mắt nguy hiểm kia nhìn chằm chằm vào cô. Con rắn biển dùng cái đuôi ra sức đập vào tấm kính pha lê, đồng tử mở rộng, Diệp Phù cảm thấy toàn bộ lông tóc trên cơ thể đều dựng ngược, cô buông tấm rèm, dùng tốc độ nhanh nhất trốn vào phòng khách.

Giờ phút này, Diệp Phù thật hi vọng có Pháp Hải từ trên bay xuống, thu hết toàn bộ những con rắn này đi, nếu như không được thì Hứa Tiên đến cũng tốt.

Bởi vì con rắn biển xanh như hổ rình mồi, Diệp Phù hoàn toàn mất đi cảm giác muốn ăn uống. Đến khi buổi tối, Diệp Phù lén lút đi đến cạnh cửa sổ, vén tấm rèm lên, không nhìn thấy con rắn biển kia, trong mắt Diệp Phù lóe lên một niềm vui sướng.

"Cuối cùng cũng đi rồi, thật đáng sợ."

Vào ban đêm, Diệp Phù gặp một cơn ác mộng, trong giấc mộng kia, con rắn biển xanh kia lại quay về rồi, còn dẫn theo rất nhiều rắn quay lại, chúng nó bám vào cửa sổ đánh tia lưỡi nhìn cô chằm chằm.

Diệp Phù sợ tới mức khóc lóc thảm thiết, quỳ xuống đất xin tha, đúng lúc này con rắn biển bỗng dưng mở miệng nói chuyện.

"Loài người đáng chết, dùng đồ vật có mùi khó chịu để đuổi ta, ta muốn ăn thịt ngươi."

Diệp Phù vội vàng lăn từ trên giường xuống đất, quỳ rạp trên mặt đất thật lâu không lấy lại được tinh thần. Cho đến khi tiếng đập ngoài cửa sổ chấm dứt, Diệp Phù không nhịn được, nôn khan một cái, phun ra một bụng toàn nước.

Rắn thật đáng sợ, thực ra không phải vì nó có độc, hay to lớn như thế nào, mà là do nó quá ghê tởm.

Diệp Phù tự nói với bản thân, trừ khi cả đời trốn tránh trong phòng không ra ngoài, không thì cô nhất định phải khắc phục chứng bệnh sợ rắn này.

Muốn tiếp tục sống, thì không thể có bất cứ nhược điểm gì.

Như Diệp Phù nói với cảnh sát Tống trước đây vậy, rắn là loài vật cực kì mang thù, chúng nó không chỉ thích chiếm lĩnh địa bàn, còn có thói quen hoạt động ở một khu vực cố định. Đại đa số loài rắn đều sống bầy đàn, ví dụ như rắn hổ mang chúa, nhưng cũng có loại rắn có tập tính ăn thịt đồng loại, rắn lớn ăn thịt rắn nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp