Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 48


1 tuần

trướctiếp

Những loài rắn kịch độc gồm có rắn biển, rắn lục, rắn cạp nong, rắn cạp nia, rắn hổ mang, rắn đuôi chuông, ... Khu vực này chủ yếu có vài loài rắn độc như vậy, nhưng hiện tại khí hậu biến đổi, rắn sinh ra biến dị cũng không phải không có khả năng.

Nếu như là loài sinh vật khác, Diệp Phù còn có thể đi ra ngoài chém giết một phen, nhưng gặp phải rắn, cô trốn được liền trốn thật kĩ.

Sau đó đến nửa đêm, bên ngoài lớp cửa kính có vài con rắn bò lên, lúc đầu Diệp Phù còn chủ động dùng tinh dầu đuổi chúng nó đi, nhưng rồi sau đó cô không thèm để ý đến, dù sao bọn chúng cũng không vào được, nên mặc kệ chúng nằm bò ở đó.

Nước lũ tạo thành những cơn sóng, từng đám rắn bơi trong nước rồi bò lên tầng lầu, chúng nó đánh hơi được mùi con người, bắt đầu dựng thẳng đuôi, ngẩng cao đầu, thu hẹp đồng tử, đánh ra tia lưỡi màu đỏ tươi.

Đêm nay, Diệp Phù chỉ ngủ hai ba tiếng, khi cô một lần nữa kéo rèm ra, nhìn thấy mấy con rắn bò bên ngoài cửa sổ, tâm tình đã không còn dao động nữa.

Nhưng mà những người khác trong tòa nhà thì không có may mắn như vậy. Không ít người mở ban công hoặc cửa sổ, cho nên có người trong lúc ngủ mơ màng vào đồ vật mát lạnh, mở mắt ra đã thấy có một con rắn to lớn trơn trượt nằm ở bên cạnh, dựng thẳng đầu nhìn chính mình.

Còn có người trong lúc ngủ bị cắn một cái, đương nhiên mãi mãi không thể tỉnh lại được nữa.

Đương nhiên cũng có những người dũng cảm không sợ hãi gì như cảnh sát Tống, còn muốn bắt rắn làm thức ăn.

Diệp Phù ăn sáng xong, đang tính toán ngủ nướng thì nghe được âm thanh ầm ĩ truyền đến từ ngoài cửa, tầng trên và tầng dưới. Trong một đêm, dường như toàn bộ tiểu khu, thậm chí là toàn bộ Lan Thành đã biến thành ổ rắn.

Nhưng hình như mực nước bên ngoài cũng giảm đi khoảng trên dưới 20cm, ngoại trừ điều này, Diệp Phù còn phát hiện một việc quan trọng, những thi thể trôi nổi trong nước đã biến mất. Nếu không phải bị chìm xuống đáy nước thì chỉ còn một khả năng, đó chính là chui vào bụng những con rắn kia.

Tầng dưới, Khâu Lan và Đỗ Na mỗi người cầm một chiếc dao phay, hoảng sợ mà nhìn mấy con rắn trên cửa sổ. Tối hôm qua, bà Đỗ nói trong phòng oi bức, bà ta tự ý mở cửa sổ, không nghĩ tới sáng hôm nay Khâu Lan thức dậy, phát hiện năm sáu con rắn bò vào nhà, còn có ba con đang treo ngoài cửa sổ.

Đỗ Na run rẩy toàn thân, cầm dao trốn ở phía sau Khâu Lan, còn bà Đỗ, đã sợ quá ngất xỉu rồi.

"Chị Khâu Lan, làm sao bây giờ? Tại sao có nhiều rắn như vậy, em sợ quá, em không dám giết rắn."

Khâu Lan cũng không tốt hơn bao nhiêu, nhưng cô ấy không thể lùi bước, cô ấy còn phải bảo vệ cái nhà này. Khâu Lan điên cuồng múa dao phay, chém đứt con rắn có ý định công kích cô, máu tươi phun vào mặt, cô theo bản năng liếm một chút, một mùi hôi tanh khiến cô không chịu nổi mà nôn ra.

Giải quyết xong rắn bò trên cửa sổ, Khâu Lan vội vàng đóng cửa sổ lại, rồi kiểm tra lại ban công, thấy không có lỗ hổng và khe hở nào, cô ấy mới quay lại phòng khách, nghiêm túc mà nhìn Đỗ Na.

"Đỗ Na, ngày hôm qua tôi đã nói không được mở cửa sổ, vì sao các người không nghe? Còn có, thời điểm những con rắn đó muốn lao đến, vì sao cô lại đẩy tôi về phía trước?"

Đỗ Na cắn môi không nói lời nào, Khâu Lan hít sâu một hơi, sắc mặt lạnh lùng.

"Chờ đến khi hết rắn, các người dọn ra ngoài đi thôi."

"Chị Khâu Lan, rất xin lỗi, vừa rồi là em quá sợ hãi, lần sau em sẽ không như vậy, trong khoảng thời gian này được chị cưu mang, em và mẹ rất cảm kích, em và mẹ sẽ chuyển ra ngoài. Bởi vì em mà bác sĩ Tiểu Diệp giống như xa cách với chị, em cũng biết bác sĩ Tiểu Diệp không ưa thích em, em cũng không rõ vì sao lại thế, rõ ràng em với cô ấy chưa từng có khúc mắc gì mà. Em xin lỗi, vì đã mang nhiều phiền toái tới cho chị Khâu Lan."

 “Không có liên quan gì đến Diệp Phù cả, Diệp Phù rất quan tâm tới tôi, tôi không quan tâm cô có suy nghĩ gì, về sau đừng nói Diệp Phù không tốt ở trước mặt tôi, tôi không thích nghe những lời đó. Chờ mẹ cô tỉnh lại, cô nói với bà ấy một tiếng, lều trại vẫn cho hai người mượn, những con rắn này đều có thể ăn được, tôi đi xử lý, cô lau vết máu trên mặt đất đi.”

“Chị Khâu Lan, chị hiểu nhầm em rồi, em không có ý gì khác.”

Khâu Lan xua xua tay: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa, làm việc đi.”

Đỗ Na nhìn bóng dáng Khâu Lan, mấp máy môi không nói, mà lúc này, bà Đỗ vừa mới ngất xỉu từ từ tỉnh lại.

“Na Na, rắn đâu? Chúng chết hết rồi chứ”

Tức giận trong lòng Đỗ Na không phát tiết ra được, nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ co thể không kéo chân sau con có được không? Hiện tại con không chỉ phải chăm sóc mẹ, còn phải kiếm thức ăn, còn mẹ thì sao, vừa thấy rắn đã ngất xỉu, còn muốn con bảo vệ mẹ, mẹ có biết tình cảnh hiện tại của chúng ta là ăn nhờ ở đậu hay không, đây không phải là nhà của chúng ta."

Bà Đỗ nghe Đỗ Na oán giận, im lặng thật lâu không nói gì, chờ Đỗ Na phát tiết đủ rồi, bà Đỗ giữ chặt tay cô ta gằn từng chữ nói.

"Vậy thì biến chỗ này thành nhà của chúng ta."

Đỗ Na khiếp sợ nhìn chằm chằm bà Đỗ, bà Đỗ nhìn về phía Khâu Lan đang bận rộn trong bếp, lặp lại lời nói vừa rồi một lần nữa.

"Biến chỗ này thành nhà của chúng ta, sẽ không còn ai có thể đuổi chúng ta ra ngoài."...

Sau khi một người già trên tầng 11 bị rắn bắt đi, chỉ để lại máu tươi đầy đất, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc áp lực càng nhiều. Diệp Phù lấy chút gạch đỏ và xi măng trong không gian ra ngoài, dự định xây một tường gạch phía trong ban công, tuy rằng kính thủy tinh rất dày, nhưng cô vẫn cảm thấy không yên tâm.

Diệp Phù dùng thời gian cả ngày xem hết mấy bộ phim tài liệu về rắn, sau khi thấy được sức mạnh tấn công của rắn khổng lồ, cô không thể đem an toàn của bản thân giao cho một mặt kính thủy tinh được.

Nước sau khi rửa mặt đều được Diệp phù giữ lại, giờ có công dụng dùng để quấy xi măng. Ngoại trừ ban công, cửa sổ cũng xây bít lại, chỉ để lại một cửa là được. Diệp Phù cho xi măng vào trong cái chậu sắt lớn, cho thêm ít cát, lại thêm nước khuấy đều, không thể quá lỏng, không thì không thể giữ chắc được viên gạch.

Mặc tạp dề và đeo găng tay, Diệp Phù bắt đầu làm việc.

Bởi vì lần đầu tiên làm việc này, nên thành phẩm không quá đẹp mắt, thậm chí còn có chút méo mó, nhưng àm Diệp Phù lại thấy rất vừa lòng, chờ hai ngày nữa, xi măng cứng lại, cái nhà này coi như trở thành tường đồng vách sắt chân chính.

Khi Diệp Phù bận rộn xây tường ở trong nhà thì những người khác còn đang vội vàng đánh nhau với rắn.

Sau khi xây tường xong, trong nhà lập tức trở nên tối tăm, không khác gì tầng hầm, Diệp Phù đành phải mang đèn khẩn cấp mở trong phòng khách, một ngày mở đủ 24 giờ.

Ngày hôm sau ngủ dậy, khi duỗi tay mở mắt nhìn cũng không thấy các đầu ngón tay, Diệp Phù mới nhớ ra bản thân đã lấp kín hết các cửa kính ngoài ban công. Trong phòng ngủ, Diệp Phù để một cái đèn để bàn, sau khi được nối với bình ắc quy, ngay lập tức sáng bừng lên.

Diệp Phù tự chuẩn bị bữa sáng cho bản thân, bật radio, cho băng từ vào, tiếng hát nhẹ nhàng vang lên. Cô cách ly hoàn toàn với các động tĩnh bên ngoài, không xem, không nghe, không để ý tới.

Trong lòng Diệp Phù hiểu rõ, bầy rắn đã sinh sản đến mức không thể khống chế nổi, Lan Thành sẽ nhanh chóng biến thành lò luyện ngục.

Hiện tại cô chỉ có thể chờ, chờ đợi trận mưa axit đáng sợ kia. Khi mưa axit rơi xuống, sẽ có khả năng tiêu diệt được sạch bầy rắn.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp