Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 50


1 tuần

trướctiếp

Cho nên khi Diệp Phù kéo tấm rèm ra một lần nữa, khi nhìn thấy con rắn biển vòng xanh ngày hôm qua ngẩng cao đầu chiếm cứ ngoài cửa sổ, tâm lý của cô có sự chuyển biến to lớn, không phải là sợ hãi, mà xuất hiện một trạng thái quỷ dị, khát vọng muốn chinh phục nó, săn giết nó.

Rắn là loài động vật máu lạnh, máu của nó sẽ thay đổi theo nhiệt độ bên ngoài. Theo sách nói, máu rắn tanh mà đặc sệt, dân gian đồn đãi máu rắn cực bổ, có thể bổ thận tráng dương.

Trong lúc Diệp Phù đang lên kế hoạch làm sao có thể nhanh chóng giết chết con rắn, đồng thời con rắn kia cũng đang cảnh giác mà nhìn trộm cô.

Giờ khắc này, một người một rắn cách nhau tấm kính thủy tinh, đối diện với nhau dò xét từng li từng tí.

Diệp Phù muốn bảo vệ ngôi nhà của mình, đây là an toàn khu duy nhất của cô, cô nhất định phải đuổi "Cướp" có ý đồ xâm chiếm, con rắn muốn chiếm địa bàn chỗ này, phải giết chết kẻ vốn sống ở đây.

Đây là một cuộc chiến bảo vệ địa bàn, Diệp Phù nhìn nó chăm chú rồi từ trong không gian lấy ra một miếng thịt tươi, đao quân dụng và nỏ tiễn đã được bôi thuốc độc tự chế. Để miếng thịt lên trên cửa sổ, Diệp Phù cực kì cẩn thận mở hé cửa sổ ra khoảng năm cm.

Dụ rắn cần thiết phải làm nhanh chuẩn tàn nhẫn, Diệp Phù ngừng thở, đầu gối hơi khuỵu xuống, không khí oi bức ngoài cửa sổ cùng với mùi tanh hôi trộn lẫn với nhau toàn bộ chui vào mũi Diệp Phù. Cô bỏ qua những yếu tố quấy nhiễu tâm trí, tập trung hết sức nhìn chằm chằm vào con rắn biển vòng xanh đang chầm chậm bò tiến lại đây.

Có lẽ nó cũng ý thức được nguy hiểm, cho nên không hề liều lĩnh, ngược lại thi đấu kiên nhẫn với Diệp Phù. Diệp Phù sao có thể bại bởi nó, hôm nay cô sẽ cho con rắn này biết, cái gì là thợ săn đỉnh cấp nhất.

Tấn công bất ngờ là đặc tính đi săn của loài rắn, chỉ trong vòng một tích tắc, ở thời điểm nó chủ động tấn công, chặt bỏ đầu của nó, Diệp Phù sẽ thắng lợi, lúc này cô chỉ cần chờ đợi thời cơ tốt nhất mà thôi.

Diệp Phù hơi điều chỉnh vị trí đứng một chút, bởi vì đột nhiên cô có một giả thiết. Nếu máu của rắn khi phun ra bắn vào trên mặt cô, máu rắn ấp áp lại tanh hôi sền sệt dính vào mặt, nếu như không cẩn thận dính vào miệng, cô nếm phải thì một tháng sau có khả năng cô đều không muốn ăn cơm.

Chi tiết quyết định thành bại, đây là tố chất yêu cầu cơ bản nhất của người thợ săn. Hiển nhiên, sự kiên nhẫn Diệp Phù hơn hẳn con rắn, bởi vì thịt sống ở ngay trên cửa sổ, sự hấp dẫn của thịt sống đối với rắn ngang với người nghiện thuốc phiện, nó không nhịn được.

Diệp Phù hơi nhướng lông mày, nhưng cô không hề tỏ vẻ cũng không thả lỏng cảnh giác, bởi vì mạng sống của bản thân cũng đang treo trên mũi đao trong tay cô. Nếu như một giây, không, thậm chí không đến một giây, chỉ cần cô chậm một chút xíu, người chết chính là cô. Tại thời khắc này, Diệp Phù đem con rắn biển vòng xanh này trở thành công cụ huấn luyện tốc độ, nhưng bản thân cô không nhận thấy được, lúc này cô có bao nhiêu điên cuồng.

"Tê tê..."

Ngay lúc này con rắn há to miệng cắn miếng thịt sống, thân hình uốn cong, vảy sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Ngay tức khắc đao trong tay Diệp Phù vung lên, giây tiếp theo, con rắn đầu mình hai nơi.

Máu tươi phun lên cửa sổ, lên trên tấm rèm, giống như dự đoán của Diệp Phù, nó vẫn lựa chọn tấn công bất ngờ, mà trong nháy mắt Diệp Phù hạ đao kia, mới thở hắt ra một hơi.

Cô đã thắng.

Nửa thân của con rắn xanh treo trên cửa sổ lung lay sắp rớt, đầu nó rơi vào trong nước lũ nóng hổi, hôi hám và bẩn thỉu bên ngoài, thậm chí Diệp Phù còn nghe thấy tiếng nó rơi xuống.

Sau khi đóng cửa sổ, diệp Phù mang thân con rắn đi vào trong bếp, ném vào bồn inox, lấy tư thế người chiến thắng nhìn thẳng vào nó.

Hóa ra loại sợ hãi này có thể khắc phục và tiêu trừ được, trong khoảnh khắc giết chết nó, trong mắt Diệp Phù rắn và bướm độc cùng con cóc không có gì khác nhau.

Quay lại chỗ cửa sổ, lau khô toàn bộ máu rắn, còn tấm rèm, Diệp Phù nhanh chóng gỡ xuống, treo cái mới lên, vì để giảm bớt mùi vị của máu rắn, Diệp Phù còn đốt mấy que hương ngải cứu, lại vẩy thêm vài giọt tinh dầu.

Xử lý rắn cũng không đơn giản, đầu tiên phải cạo vậy, mổ bụng lấy ra toàn bộ nội tạng. Năm cơ quan nội tạng của rắn chia thành mật rắn, tim rắn, phổi rắn, gan rắn và ruột rắn. Cô giữ lại mật rắn, những phần còn lại vứt hết vào thùng rác.

Đối với Diệp Phù mà nói, ăn thịt rắn là thử thách lớn nhất, cô giữ lại một đĩa nấu món thịt kho tàu, số còn lại đều thu vào không gian. Con rắn biển xanh vòng này dài khoảng hai mét, tương đối nặng. nhưng thịt rắn chứa một lượng lớn vi khuẩn và kí sinh trùng, chỉ có thể thỉnh thoảng ăn một bữa.

Diệp Phù nếm một miếng, cảm thấy hương vị khá ngon, thịt non mềm, không dai không chát.

Buổi tối, Diệp Phù dùng rượu trắng rửa sạch hai tay, khi tay ngâm đến đỏ ửng cô mới bỏ qua.

Mỗi ngày sau đó, đều có một con rắn đến khiêu khích quyền uy của Diệp Phù, không quan tâm nó là rắn lớn hay rắn nhỏ, có độc hay không có độc, Diệp Phù đều tiêu diệt, không cho phép con nào sống sót.

Hôm nay, Diệp Phù đánh liều thò đầu ra ngoài cửa sổ, khi cô nhìn thấy nước lũ giảm xuống đến tầng bảy, còn chưa kịp vui sướng, đã bị đám rắn dày đặc trong nước lũ dọa cho không thốt lên lời.

Trên vách tường, trong nước, trên tấm ván gỗ trong nước, trên thuyền máy vứt đi, trên khung xương sinh vật không xác định, ban công và lan can tòa nhà đối diện... Thậm chí không có một chỗ nào mà không có rắn.

Diệp Phù nhanh chóng đóng cửa sổ lại, cô cảm thấy đóng lại vẫn chưa đủ an toàn, há mồm thở hổn hển, dùng đôi tay ấn vào tấm kính pha lê chống đạn rắn chắc, dường như chỉ cần cô buông tay ra, rắn bên ngoài lập tức vây quanh, rồi tấn công vào trong nhà.

Diệp Phù uống hết một ly nước đá, hình ảnh khủng khiếp trong đầu mới bớt đi một chút.

Tầng trên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập, ánh mắt Diệp Phù chợt lóe, xem ra, trong tòa nhà vẫn có người còn sống.

Trước đây rất lâu, Diệp Phù từng xem qua một bài viết có tiêu đề [Nếu trật tự thế giới bị đảo lộn một lần nữa, liệu con người có thể quay trở lại vị trí thống trị?]

Dưới bài đăng có rất nhiều các bình luận khác nhau, bình luận khiến cho cô ấn tượng sâu sắc chính là bình luận có nhiều lượt thích nhất.

"Nếu như trật tự thế giới được lặp lại một lần nữa, đầu tiên con người sẽ phải đối mặt với nguy cơ khôn sống mống chết. Ưu thế: Trí thông minh, thể lực, tài chính, tất cả đều không thiếu. Yếu thế: Tàn tật, già yếu, yếu đuối, liều lĩnh, bốc đồng, kiêu ngạo. Nếu bao gồm một trong những điều này, họ rất nhanh chóng sẽ bị đào thải. Mà trật tự thế giới lặp lại lần nữa tức là loài người còn phải chiến đấu với tự nhiên, cạnh tranh với sinh vật khác. Ưu điểm lớn nhất của con người là khả năng thích nghi chứ không phải sức mạnh, trừ khi có kỳ tích xảy ra, nếu không loài người có khả năng sẽ trở thành "Khủng long tuyệt chủng."

Dưới sự bao vây công kích của thiên tai và các loài sinh vật khác, liệu con người có còn chỗ đứng?

Nói cách khác, con người có thể tồn tại được bao lâu?

Trong phòng khách, quạt và máy tạo độ ẩm hoạt động cùng lúc, giữa tiếng "ô ô ô" Diệp Phù nằm trên giường gấp, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, nặng nề thiếp đi.

Con rắn lớn lười biếng bơi lội trong nước, cái lưỡi màu đỏ tươi phun ra, nhanh chóng cuốn một con rắn nhỏ nuốt vào. Kẻ yếu, không chỉ không có năng lực phản kháng, mà ở trong tay đồng loại cũng không trốn thoát được vận mệnh bị tàn sát.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp