Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 47


1 tuần

trướctiếp

Khâu Lan gật đầu: "Trong nước có rất nhiều, tớ còn chưa nói cho ai biết, Diệp Phù, chúng ta mau đi nhặt thôi."

Diệp Phù hơi nhíu mày, có sự khác thường tất có vấn đề. Đột nhiên có nhiều trứng như vậy xuất hiện, quá không bình thường.

"Cậu đi trước đi, lát nữa tớ sẽ ra."

Khâu Lan hưng phấn xuống lầu, Diệp Phù đóng cửa về phòng, lấy một quả trứng gà từ trong không gian ra so sánh, đặt ở bên cạnh quả trứng hình bầu dục, bắt đầu quan sát cẩn thận.

Cái này tuyệt đối không phải trứng gà, ngược lại giống như trứng cá sấu, trứng rùa đen hoặc trứng rắn.

Ra ngoài ban công, Diệp Phù lấy ra kính viễn vọng soi về phía mặt nước bên dưới. Đúng như lời Khâu Lan nói, có rất nhiều trứng màu trắng nổi lơ lửng trong nước, dường như không hề chìm mà chỉ lập lờ trên mặt nước như vậy.

Một giờ sau, những người khác trong tòa nhà cũng phát hiện trứng ở trong nước, tất cả mọi người hào hứng xuống dưới vớt, có người vừa nhặt trứng lên lập tức đập vỡ bỏ vào miệng.

Diệp Phù đập vỡ quả trứng, nhìn thấy lòng trắng trứng có màu ngả vàng, đồng tử mắt đột ngột thu hẹp lại. Cô nhanh chóng chạy ra ngoài ban công, nhưng khi nhìn thấy toàn bộ người trong tiểu khu vui vẻ phấn khởi vớt trứng từ trong nước, lời muốn nói đến bên miệng lại nuốt trở về.

Đây là trứng rắn, trứng rắn không giống trứng gà ở chỗ nó không có lòng đỏ và lòng trắng có màu vàng đục. Nếu trứng rắn đã thụ tinh thì soi nhìn dưới ánh đèn vẫn có thể thấy được hình dáng phôi thai.

Diệp Phù rất sợ rắn, cực kỳ cực kỳ sợ hãi.

Chỉ cần nhìn ảnh chụp cũng đã nổi hết da gà, lông tơ toàn thân dựng thẳng đứng, cả người đều cảm thấy rờn rợn.

Trong tiểu khu xuất hiện nhiều trứng rắn như vậy, cũng giống như loài gián, khi con người nhìn thấy một con gián, tức là lúc đó đã có hàng ngàn hàng vạn con gián trong góc tối.

Diệp Phù có một ý nghĩ điên rồ, khi nhiệt độ tăng lên, những con rắn đang ngủ đông lần lượt thức dậy, số lượng rắn cực nhiều, để lại ở vô vàn trứng rắn trong các góc ngách của thành phố.

Diệp Phù đổ trứng rắn vào thùng rác, sau đó lấy đèn pin ra đi kiểm tra mọi góc ngách kẽ hở trong nhà. Nếu có trứng rắn nở ra, cô không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Một nhà cảnh sát Tống ở tầng trên cũng đi nhặt trứng rắn, nhìn thấy gia đình họ mang về hai thùng chứa đầy trứng, cánh tay Diệp Phù nổi đầy da gà, trong đầu toàn là hình ảnh rắn bò nhung nhúc rậm rạp.

Nửa đêm, Diệp Phù lặng lẽ ra cửa, rải thuốc bột đuổi rắn cô tự chế trên hành lang.

Tầng lầu âm u ẩm ướt, rắn quấn cuộn dày đặc ở bên nhau, chúng nó thè lưỡi ra vào tạo thành các âm thanh "Tê tê tê."

Thi thể trôi nổi trong nước bị đuôi rắn quấn vào, đám rắn trườn bò uốn éo thân thể, nhanh chóng bò lên trên thi thể, điên cuồng mà cắn xé.

Bên dưới làn nước đục ngầu, con trăn khổng lồ cuộn tròn cơ thể nghỉ ngơi lấy sức, cảm nhận được sự thay đổi của nhiệt độ, nó mở ra đôi mắt đỏ như máu.

Diệp Phù gặp ác mộng, cô nằm mơ thấy rất nhiều rắn chui vào nhà, chúng bò vào trong chăn quấn quanh mắt cá chân, đầu gối, eo, cổ và cả đầu của cô, mà cô ngay cả năng lực phản kháng cũng không có. Một con rắn quấn quanh cổ cô, há cái mồm rộng đỏ như máu, lộ ra răng nanh sắc nhọn, nước dãi của nó nhỏ giọt, thứ nước sền sệt có mùi thối nồng nặc, đầu con rắn từ từ tiến lại gần, đột nhiên lao về phía mắt cô.

"A..."

Diệp Phù há miệng thở hổn hển từng ngụm không khí, cô bật đèn khẩn cấp, cảnh giác mà quan sát phòng ngủ, nhìn thấy cánh cửa phòng ngủ vẫn nguyên vẹn không hỏng hóc gì, mới ngã nằm xuống giường, cảm thấy như vừa được sống lại lần nữa.

Những người còn sống sót nhặt trứng rắn cực kì nhiệt tình, Diệp Phù nhìn một cái rồi kéo rèm che lại, mùi trứng tráng vẫn còn thoang thoảng trong không khí, có đồ ăn vào bụng, hàng xóm trong cùng tòa nhà khi lên xuống lầu bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Mực nước ở tầng 8 có giảm một chút, nhưng nhà Ngô Vạn Phát đang ở nhờ phòng 1201 còn chưa thể chuyển về. Người chăm chỉ cần mẫn nhất tòa nhà chính là anh và cảnh sát Tống, mỗi người đều bê một thùng trứng rắn đi lên tầng khi bọn họ đi qua tầng mười, Diệp Phù mở miệng gọi cảnh sát Tống.

“Những trứng này có thể là trứng rắn, mọi người đi nhặt về, tốt nhất là nhanh chóng nấu chín ngay đi, nhiệt độ càng ngày càng cao, nếu như trứng được thụ tinh, chúng sẽ nở ra con sớm thôi.”

Sắc mặt cảnh sát Tống thay đổi, anh ta cũng từng suy đoán những quả trứng này có phải là trứng rắn hay không. Nhưng Ngô Vạn Phát nói trứng rắn không to như vậy, những quả trứng này có thể là trứng cá sấu hoặc là trứng loài động vật khác.

“Bảo sao cô không hề đi nhặt.”

Diệp Phù cười nói: “Trứng rắn không có độc, nhưng một khi chúng nở thành rắn sẽ rất phiền toái. Hơn nữa rắn là loài động vật mang thù, khi nhiệt độ không khí lên đến 20 độ, tôi khuyên mọi người không nên ra khỏi nhà, tốt nhất là kiểm tra và lấp kín tất cả các khe hở trong nhà.”

Lời Diệp Phù nói, cảnh sát Tống vẫn luôn tin tưởng hoàn toàn, sau khi trịnh trọng cảm ơn, anh ta lập tức về nhà và kể lại chuyện này cho tất cả mọi người.

Mấy ngày sau đó, Diệp Phù phát hiện số người nhặt trứng giảm đi nhiều. Cảnh sát Tống không phải là người ích kỉ, anh ta biết cái gì, sẽ luôn nói cho người khác biết. Tin tức một truyền hai, hai truyền bốn, người trong tiểu khu bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Khâu Lan đã tới một lần, xác thực thông tin về trứng rắn với Diệp Phù.

Do hiện tại nước sử dụng để uống cực kì quý giá, tất cả mọi người chỉ có thể mang trứng rắn đi nướng chín.

Cuối tháng 6, nhiệt độ không khí lên đến 25 độ, thời gian ban ngày dài tận 18 tiếng đồng hồ, ban đêm ngắn lại còn 6 tiếng.

Đã nửa tháng không thấy Thôi Lệ xuất hiện, tuy rằng Diệp Phù cảm thấy kì quái, nhưng cô không muốn xem vào việc của người khác. Mấy ngày sau đó, ở bên ngoài hành lang xuất hiện một số dịch nhầy kì lạ.

Nửa đêm, Diệp Phù nghe thấy âm thanh gì đó, cô tỉnh táo lại ngay, lập tức nín thở chăm chú lắng nghe xem bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Một lúc lâu sau, cô xác nhận âm thanh phát ra từ bên ngoài cửa sổ, Diệp Phù bật đèn pin, dùng đao vén rèm.

Khi nhìn thấy con rắn bò sát vào lớp kính, đầu óc Diệp Phù trống rỗng trong nháy mắt, toàn thân trở nên cứng đờ.

Đây là loài rắn đốm đỏ, còn được gọi là rắn nước, có chút độc tố nhẹ nhưng có thể ăn được.

Con rắn nước này dài gần một mét, hình thể to lớn, thân dày đặc những đốm đen và sọc dài trên lưng.

Diệp Phù và con rắn đối diện nhau, nó dùng đầu đập vào cửa kính phát ra âm thanh "Phanh phanh phanh", còn cái đuôi móc ở song sắt bên ngoài cửa kính, vảy rắn cọ vào song sắt, phát ra những âm thanh nhỏ.

Sau khi đối diện với nó vài phút, Diệp Phù đành chấp nhận thua cuộc, cô lấy ra một lọ tinh dầu, đặt dưới vị trí chỗ khe cửa, nhẹ nhàng đổ ra hai giọt. Tinh dầu số 8 đặc biệt bay ra ngoài theo khe hở, con rắn nước bên ngoài cửa sổ lập tức vặn vẹo thân người, cái đuôi đập vào cửa kính kêu "Bạch bạch", nó nôn nóng dùng lưỡi đánh hơi liên tục phát ra âm thanh "Tê tê" cực kì rõ ràng trong màn đêm, hai phút sau, nó trườn khỏi cửa sổ.

Có rất nhiều đồ vật có thể sử dụng để đuổi rắn, ví dụ như hùng hoàng, bột lưu huỳnh, thuốc bột đuổi rắn, tinh dầu, tỏi.

Tuy Diệp Phù đã đuổi được nó đi nhưng trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi, vội vàng dùng đèn pin kiểm tra toàn bộ ngóc ngách trong nhà, thấy không có kẽ hở nào mới thở phào yên tâm.

Tuy rằng rắn nước có chút độc, nhưng đối với con người không có nguy hiểm đặc biệt. Còn nếu là loài rắn có hàm lượng độc tố cao và hung hãn thì một khi bị cắn phải, nếu không có huyết thanh cứu chữa chắc chắn sẽ chết.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp