Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 46


1 tuần

trướctiếp

"Diệp Phù, đừng tức giận, Đỗ Na vẫn còn là một đứa trẻ, em ấy quá lo lắng cho sức khỏe của dì Đỗ, không cần tranh luận với em ấy, hay là như thế này nhé, cậu chữa bệnh cho dì ấy, tớ sẽ trả vật tư thay cho em ấy."

Diệp Phù nhướng mày, cười như không cười nhìn cô ấy: "Vậy cậu trả cho tôi bao nhiêu đồ vật? Đứa bé trong bụng bà ấy, phải tiến hành từng chút từng chút một mới được."

Khâu Lan cảm thấy hơi thấp thỏm, cô ấy nhìn về phía Đỗ Na, phát hiện Đỗ Na và bà Đỗ đều không mở miệng nói một lời hay liếc nhìn cô ấy một cái. Trong lòng Khâu Lan lập tức có chút không thoải mái, cô ấy cũng không cần Đỗ Na và bà Đỗ phải mang ơn đội nghĩa, nhưng thái độ này của bọn họ, làm cho cô ấy cảm thấy ít nhiều có sự thất vọng và khó chịu trong lòng.

"Tớ trả cho cậu 5 lon đồ hộp."

Diệp Phù sảng khoái gật đầu: "Được."

Đã có người coi tiền như rác, năm lon đồ hộp tại sao lại không cần, Diệp Phù mở hộp y tế, lấy châm bạc bên trong ra ngoài.

Toàn bộ kim bạc được châm lên bụng bà Đỗ, bà ta lập tức thấy giảm đau, biểu cảm trên mặt hoà hoãn rất nhiều.

Khâu Lan kéo Đỗ Na sang một bên, không biết cùng cô ấy nói cái gì, Đỗ Na nhìn bóng dáng bận rộn của Diệp Phù, vẻ mặt rối rắm.

"Đỗ Na, Diệp Phù là một người tốt, chỉ là cô ấy công tư rõ ràng, hơn nữa cứu người cũng không do dự, cho dù vừa rồi em có sốt ruột cứu người cũng không nên nói chuyện như vậy."

Đỗ Na bấm ngón tay không nói chuyện.

"Đỗ Na, nhà chị còn một cái lều cắm trại có thể cho em mượn, sau khi mẹ của em tốt lên một chút, hai người dọn lên trên mái nhà đi.

Đỗ Na đột ngột ngẩng phắt đầu lên nhìn Khâu Lan, trong ánh mắt toàn là khiếp sợ.

"Chị cũng muốn đuổi mẹ con em đi? Chị Khâu Lan, em với mẹ đều là phụ nữ yếu đuối, dọn lên mái nhà sẽ sống thế nào đây, nơi đó còn có dấu vết đốt thi thể, nếu như lại mưa to, mẹ con em làm sao bây giờ?"

"Chỉ vì vừa rồi lời em nói bác sĩ Tiểu Dạ khiến chị tức giận, nên chị đuổi mẹ con em đi sao?" Em có thể xin lỗi cô ấy, em quỳ xuống xin lỗi cô ấy là được, làm ơn đừng đuổi mẹ con em đi, xin chị."

Đỗ Na vội vàng quỳ xuống, Khâu Lan giật mình, vội vàng kéo cô ta đứng dậy.

"Em đừng như vậy, được rồi, em nói xin lỗi với Diệp Phù, chị lại cho hai người ở nhờ một đoạn thời gian."

Đỗ Na nín khóc mỉm cười: "Cảm ơn chị Khâu Lan, chị quả thật là người tốt, bác sĩ Tiểu Diệp cũng là người tốt, chị yên tâm, từ giờ về sau em sẽ không bao giờ nói lung tung nữa."

Khâu Lan vỗ vỗ bả vai cô ấy, khi Đỗ Na cúi đầu nụ cười biến mất sạch sẽ.

Sau khi rút kim bạc vài phút, bụng bà Đỗ lại một lần nữa quặn đau, bà ta đau đến mức mồ hôi đầy đầu, nổi cả gân xanh trên cổ.

"Chờ đến khi có cảm giác thứ đó trầm xuống, thì nhanh chóng dùng lực, đẩy toàn bộ đồ vật trong bụng ra ngoài là được, tôi về nhà trước."

Diệp Phù hoàn toàn không muốn ở lại nơi này ngửi mùi hôi thối, Khâu Lan quay lại phòng lấy ra năm lon đồ hộp cho cô, Diệp Phù nhận lấy không chút khách khí.

Đỗ Na đi đến trước mặt Diệp Phù, cúi người một cái thật sâu, tiếp đó là trịnh trọng nói lời xin lỗi, Diệp Phù liếc Khâu Lan với ánh nhìn xấu xa, không hề so đo với Đỗ Na.

Bỏ qua việc hỗ trợ người khác, tôn trọng vận mệnh của họ.

Về đến nhà, Diệp Phù tháo khẩu trang và găng tay, rửa tay vài lần thật sạch.

Đồ hộp này là lần trước cô mang theo Khâu Lan đi xưởng thực phẩm, khu thịt kho tàu đóng hộp. Diệp Phù từng ăn hai lần, hương vị rất ngon, có thể trộn với cơm hoặc ăn với bánh bao.

Lấy ra hai cái bánh bao, mở một lon đóng hộp, Diệp Phù giải quyết xong bữa sáng một cách nhanh chóng.

Bà Đỗ dùng thời gian cả ngày mới đem toàn bộ đồ vật trong bụng xuất ra ngoài. Buổi tối, Khâu Lan và Đỗ Na cùng nhau lên mời Diệp Phù xuống kiểm tra lại cho bà Đỗ. Khiến Diệp Phù không thể ngờ được chính là hai người đó còn giữ lại đồ vật được xuất ra từ trong bụng kia. Diệp Phù nhịn xuống xúc động muốn mắng người, trước tiên kiểm tra cho bà Đỗ, sau khi thấy không có vấn đề gì, lại châm cho bà ta mấy kim.

“Bác sĩ Tiểu Diệp, thứ này có thể vứt đi không?”

Diệp Phù liếc nhìn Đỗ Na, lần đầu tiên nghiêm túc nhìn kĩ cô gái nhỏ trước mặt.

Khâu Lan nói cô ta vẫn là một đứa trẻ, mười lăm tuổi, chỉ nhỏ hơn Diệp Phù 4 tuổi, vẫn là một đứa trẻ ư?

Diệp Phù không nhìn ra vấn đề gì từ trên mặt cô ta, nhưng trực giác nói cho cô biết, Đỗ Na cố tình làm vậy, cố ý để lại thứ này nhằm khiến cô ghê tởm.

"Nếu cô muốn để lại làm kỉ niệm cũng không có gì là không thể, dù sao đây cũng chính là em trai hoặc em gái cô."

Nói xong, Diệp Phù cầm hộp y tế bước ra khỏi nhà Khâu Lan.

Sau khi trở về, Diệp Phù không hề do dự mà nấu nước ấm tắm rửa sạch sẽ từ đầu đến chân.

Nửa đêm, Diệp Phù nằm trên giường, đeo tai nghe xem phim đã tải sẵn trên máy tính bảng.

Đây là một bộ phim tình cảm, nam nữ chính là bạn thanh mai trúc mã, bọn họ đã trải qua nhiều trắc trở và hiểu lầm, cuối cùng từng người cưới gả. Cho đến khi bảy tám mươi tuổi, bạn già của từng người đều đã chết, hai người một lần nữa gặp lại, cởi bỏ hiểu lầm, một lần nữa ở bên cạnh nhau. Cuối phim, hai người già tóc trắng xóa cử hành hôn lễ, thổ lộ tình cảm với nhau và nói rằng đối phương là tình yêu thực sự của mình, toàn bộ người đến dự đều cảm động rơi nước mắt. Bộ phim đến đây là kết thúc, Diệp Phù xem xong không có cảm giác gì.

Tắt máy tính bảng, cảm giác tâm trạng càng tệ hại hơn.

Thời điểm lúc còn trẻ không phải càng dễ nói chuyện sao? Có hiểu lầm sao không nói thẳng? Nếu là tình yêu đích thực vì sao còn muốn đi tai họa cho người khác? Người bị tai họa thì đoản mệnh chết sớm, ngược lại hai kẻ vô sỉ lại sống lâu.

Cốt truyện não tàn, quả thực bệnh thần kinh.

Diệp Phù lăn qua lăn lại không ngủ được, lại còn làm bản thân tức giận đến mức đói bụng. Cô lấy ra một hộp đầu cá hấp ớt bằm, một hộp tôm hùm đất, lại lấy ra một lon coca, mở phim hoạt hình.

Xem xong một tập, ăn uống no đủ, cuối cùng Diệp Phù cũng khôi phục tâm trạng tốt đẹp.

Nhiệt độ không ngừng tăng lên, thi thể trong nước cũng phân hủy nhanh hơn. Đứng trên ban công cũng có thể ngửi thấy mùi hôi thối nồng nặc, người đi ra bên ngoài cũng ít đi, một phần vì không tìm thấy vật tư, phần khác vì sợ hãi bọn cướp bên ngoài.

Đã nửa tháng nay Diệp Phù không ra khỏi cửa, cô lấy tấm pin năng lượng mặt trời đặt ngoài ban công, sạc đầy bình ắc quy. Khi rảnh rỗi, cô lấy ra nọc độc cóc đã cất giữ, pha trộn vào trong thuốc tự chế, để sẵn sàng cho bất cứ tình huống nào.

Nhiệt độ tiếp tục tăng lên mười lăm độ, không khí bắt đầu trở nên oi bức.

Sáng hôm sau, có tiếng gõ cửa, Khâu Lan đứng bên ngoài, trên tay cầm một quả trứng hình bầu dục, đưa đến trước mặt Diệp Phù như hiến vật quý.

"Diệp Phù, cậu mau đến xem cái này, tớ nhặt ở bên ngoài hành lang, trong nước cũng có, cái này cho cậu, có thể ăn. Vừa rồi Đỗ Na không cẩn thận làm vỡ một quả, sợ lãng phí nên ăn sống luôn rồi, em ấy nói mùi vị so với trứng gà không khác mấy, nhưng hơi tanh một chút."

Diệp Phù nhìn cô ấy, nhận lấy quả trứng, vỏ trứng rất mỏng và hơi lạnh. Khi cô nhìn nó dưới ánh nắng mặt trời, cũng không thấy rõ bên trong có gì, lung lay một chút, có thể cảm giác được bên trong có dịch trứng ở bên trong chớp động.

"Có rất nhiều à?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp