Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 45


1 tuần

trướctiếp

Nghĩ tới điều gì, Diệp Phù lấy từ trong không gian ra mấy chậu trồng hoa, lại lấy ra một túi đất mới, trộn với thuốc kích mọc rễ, cho đất vào chậu hoa, trồng vào đó ít hạt giống hoa.

Sau khi phun nước chứa dưỡng chất, Diệp Phù mang mấy chậu hoa ra ngoài ban công.

Mưa ngừng, nước uống trở thành vấn đề lớn nhất, những người còn sống bắt đầu chia thành từng nhóm đi tìm nhu yếu phẩm, có người trực tiếp vớt đồ uống bị ngâm trong nước lũ mang về.

Ngày 2 tháng 6, nhiệt độ tăng lên thành mười độ, số lượng người ra ngoài ngày càng nhiều, ngay cả Khâu Lan và Đỗ Na cũng đề nghị Diệp Phù cùng ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Những người sống sót trong tiểu khu đều ra ngoài, không có thuyền máy thì dùng bồn tắm hoặc bè phụ trợ, cũng có người nằm trên những chiếc lốp xe ô tô, gian na mà ra khỏi tiểu khu.

Trong hai tháng ngắn ngủi, lượng người trong tiểu khu giảm đi một nửa, ai cũng chật vật mệt mỏi. Bởi vì đói khát nên hai mắt vô thần, vẻ mặt vàng như nến, đầu tóc bết dầu, không cần tới quá gần, cách xa hai ba mét đều có thể ngửi thấy mùi hôi của nhau.

Mà trong hai tháng mưa bão này, chính phủ chỉ phát vật tư một lần, cuối tuần mưa to đầu tiên có mấy đội cứu viện đã tới, sau đó không còn bất cứ tin tức gì từ phía chính phủ, mà radio của Diệp Phù cũng chỉ thu được tín hiệu một lần duy nhất.

Đám người sống sót vốn dĩ còn chờ mong có cứu viện, hiện tại đã hoàn toàn hết vi vọng, tất cả mọi người đều phải tiếp nhận một sự thật, hai tháng mưa to này, chính là khởi đầu của mạt thế, mà hiện tại đã chính thức bước vào mạt thế.

Diệp Phù không cùng nhóm người Khâu Lan đi ra ngoài, hiện tại tất cả mọi người đều ồn ào xuất động, không nói đến việc không tìm được đồ, cho dù tìm thấy được cũng sẽ kéo theo rất nhiều phiền toái, đám người đói khát đến mức mất đi lý trí, bất cứ việc gì cũng đều có thể làm được.

Những cô gái trẻ và trẻ em là con mồi tốt nhất.

Diệp Phù ở trong nhà cần mẫn hấp bánh bao, tạm thời không thể ăn đồ ăn có mùi vị quá nồng, cô không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Vì để cho bản thân trông giống với những người xung quanh, mỗi lần đi ra ngoài cô đều mặc vào quần áo bẩn nhất, ngoại trừ đánh răng, đã thật lâu rồi cô chưa rửa mặt, gội đầu hay tắm giặt, mái tóc ngắn thoạt nhìn có chút bóng dầu, nhưng mà như vậy càng an toàn.

Màu sắc bảo vệ tốt nhất chính là hòa lẫn với tất cả mọi người.

Trong không gian có rất nhiều đồ ăn, cô có thể ăn hai đời cũng không hết, nhưng Diệp Phù sẽ không lấy ra làm từ thiện, loại đồ vật như lòng người, vĩnh viễn đừng bao giờ thử thách.

Cô đã từng đọc một mẩu truyện xưa, năm khô hạn, một phú thương lương thiện đã đem lương thực nhà mình chia sẻ cho dân làng, lại dần dần nuôi lớn lòng tham của bọn họ. Cho đến một ngày ông ta không thể lấy ra được lương thực nữa, nhưng dân làng không tin, bọn họ cho rằng phú thương không muốn tiếp tục tiếp tế cho bọn họ nữa. Đám thôn dân tức giận xông vào nhà phú thương, giết người nhà ông ta, ép buộc ông ta phải giao ra lương thực.

Bánh bao làm từ bột mì trắng vừa mềm vừa thơm, Diệp Phù gói vào túi, nhanh chóng cho vào không gian. Lúc trước cô làm cơm hộp còn rất nhiều, ít nhất cũng đủ ăn trong cả năm. Vậy nên hấp thêm nhiều bánh bao lớn là được, dù sao hấp bánh bao cũng không cần phải mở máy hút khói.

Người ra ngoài tìm kiếm vật tư cũng dần dần quay trở lại, đồ vật bọn họ mang về đủ các thể loại. Nhìn thấy bình ga, Diệp Phù nhăn mày, tuy rằng cô cũng trữ rất nhiều bình ga, nhưng thứ đồ này vẫn khiến cô dè chừng sợ hãi. Nếu phát sinh nổ mạnh, vậy thì xong đời, nó có sức công phá trong phạm vi rất lớn, không chết cũng tàn phế.

Còn có người trên bè để một đống chai lọ đựng nước khoáng kì thật đồ vật đã ngâm trong nước lũ không nên ăn, bên trong nước lũ có rất nhiều vi khuẩn, nhưng mọi người không quản được nhiều như vậy. Người đã đói đến cực hạn, đừng nói ngâm trong nước lũ, cho dù là đất, cũng phải ăn trước đã.

Tới khoảng 7 giờ tối, những người trong tòa nhà D đi ra ngoài đều quay trở lại, Diệp Phù đứng ở ban công, cầm kính viễn vọng quan sát một lúc, Khâu Lan và Đỗ Na đi ở cuối cùng, cảnh sát Tống và Ngô Vạn Phát đi ở phía trước. Trên mặt mọi người đều có vết máu cùng vết thương, mà trong đội ngũ, hình như còn thiếu mất hai người.

Vài phút sau, bên ngoài truyền đến từng đợt ồn ào, một lát sau, giọng nói của cảnh sát Tống vang lên.

“Chúng tôi gặp phải mấy nhóm cướp, trên người ai cũng có vết thương chú Hạ bị đâm trúng ngực, Triệu Ba bị chém vào cổ.”

Hai người bỏ mạng đều được cảnh sát Tống mang về, người nhà bọn họ khóc lóc ngoài hành lang một lúc, rồi mang hai người lên mái nhà châm lửa đốt.

Mùi thịt thối bị thiêu đốt từ trên mái nhà tỏa ra bốn phía, Diệp Phù cảm thấy hô hấp càng thêm khó khăn.

Buổi sáng ngày hôm sau, Khâu Lan đến tìm Diệp Phù, mẹ của Đỗ Na ngã bệnh, không rõ nguyên nhân gây bệnh.

Diệp Phù vào trong nhà Khâu Lan, nhìn thấy trên bàn để hai lon đồ hộp, cô quay đầu nhìn vào mắt Khâu Lan, Khâu Lan ngượng ngùng cười cười.

"Dì ấy ốm nặng, không ăn được cái gì, nên tớ lấy một lon đồ hộp cho dì ấy. Đỗ Na gầy đi rất nhiều, cơ thể em ấy còn đang ở giai đoạn phát triển, kinh nguyệt tháng này còn chậm nửa tháng, tớ sợ em ấy không đủ dinh dưỡng nên cho em ấy một hộp."

Diệp Phù không đưa ra bất cứ ý kiến gì, nhưng Khâu Lan đọc được từ trong ánh mắt của cô hai chữ "Ngu xuẩn."

Đỗ Na ngồi xổm ở trước giường bà Đỗ, lo lắng thấp thỏm nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ốm yếu trên giường.

Diệp Phù đi đến kiểm tra, xốc áo bà Đỗ lên, sờ sờ bụng bà ấy.

"Bà mang thai bốn tháng, thai nhi đã chết lưu ở trong bụng, mới dẫn đến tình trạng bị đau bụng không xuống giường nổi."

Lời nói của Diệp Phù khiến cho ba người khiếp sợ đến mức há hốc mồm.

Thấy biển hiện của bà Đỗ cùng Đỗ Na thì hiển nhiên bọn họ cũng không biết chuyện này.

"Bác sĩ Tiểu Diệp, cô chuẩn đoán liệu có nhầm không? Tôi thực sự có thai sao? Tận bốn tháng liền, nhưng tôi không có cảm giác gì cả, bụng của tôi cũng không thấy phình lên."

"Tôi sẽ không chuẩn đoán sai, còn vì sao bụng của bà không lớn lên, có khả năng là do thể chất, cũng có khả năng là do nguyên nhân thiếu chất dinh dưỡng."

Bà Đỗ vuốt bụng, vẻ mặt có chút hoảng hốt."Trách không được, lâu rồi không thấy đến tháng, tôi còn tưởng rằng bản thân lớn tuổi rồi nên không còn kinh nguyệt nữa."

"Mẹ, mẹ bỏ nó thôi, nó đã chết rồi, bỏ nó sẽ không còn đau nữa." Đỗ Na cầm lấy tay bà Đỗ, lo lắng nhìn mẹ mình.

Bà Đỗ nhìn về phía Diệp Phù, ánh mắt đau khổ mang theo van cầu: "Tiểu Diệp, giúp tôi bỏ nó ra ngoài được không? Tôi đau quá, cầu xin cô giúp tôi."

"Tình huống này của bà rất nguy hiểm, sinh ra thai chết rất nguy hiểm, nếu như bà xảy ra chuyện, không có liên quan gì đến tôi."

"Chị có ý gì hả? Đã đến lúc này, sao chị có thể nói ra những lời như vậy, chị là bác sĩ đó." Đỗ Na tức giận lại lo lắng tranh luận với Diệp Phù, Diệp Phù cười cười, thái độ vẫn như cũ.

"Tôi là bác sĩ, không phải thánh mẫu, càng không phải là thần thánh, tôi có thể cứu người, vẫn là quy định cũ, cần có vật tư trao đổi."

"Cô thật máu lạnh."

"Tôi đương nhiên máu lạnh, còn cô là có bệnh."

Diệp Phù nhìn về phía Khâu Lan, vẻ mặt lạnh nhạt.

"Tớ về đây, về sau không có việc gì thì không cần đến tìm tớ."

Khâu Lan bị vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Phù dọa cho sợ hãi, thấy Diệp Phù chuẩn bị rời đi, cô ấy vội vàng bước đến ngăn lại.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp