Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 42


1 tuần

trướctiếp

"Câm ngay, không được nói năng linh tinh chọc giận Thượng Đế, Ngài sẽ không vui đâu. Đến bây giờ cô còn không biết bản thân sai ở nơi nào, thật là con người ngu xuẩn đáng thương. Mau ra ngoài quỳ xuống sám hối, chỉ cần cô nhịn ăn ba ngày, thành tâm thành ý ăn năn, Thượng Đế sẽ tha thứ cho cô, là cô có thể sống sót."

Nếu như không phải thấy bà ta đã hơn 70 tuổi, Diệp Phù sẽ cho bà ta một tát vào mặt.

Đây là tổ chức bán hàng đa cấp hay sao? Đều đã là mạt thế, còn bày ra cái trò này.

"Vậy sao? Vậy bà kêu ông ta ra đây, tôi sẽ tự hỏi ông ta xem vì sao tôi phải sám hối, tôi phải sám hối cái gì?"

"Cô cô cô... Đồ ngoan cố, Diệp Phù, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, nếu như cô không biết hối cải, người tiếp theo phải chết chính là cô."

Diệp Phù trợn trắng mắt: "Tôi thấy chính là bà thì có."

"Bang" một tiếng, Diệp Phù đóng cánh cửa thật mạnh, sau đó phun thuốc sát khuẩn khắp người, cô sợ bị lây bệnh não tàn.

Diệp Phù không biết khi nào sẽ hết lũ quét, đời trước hình như giằng co hai ba ngày, sau đó là ngập úng tiếp diễn.

Nhưng sau khi lũ quét xuất hiện, hình như đám cóc lại biến mất.

Lũ quét cuốn xuống phía dưới không ít củi, một vài người gan lớn bắt đầu nhặt củi ở hành lang, có đôi khi sẽ nhặt được chút quần áo, dùng nước mưa giặt sạch sẽ, lại dùng lửa để hong khô là có thể mặc được.

Nhưng có đôi khi cũng sẽ bị đồ vật đột ngột trôi tới làm bị thương, nước lũ đục ngầu, căn bản không nhìn rõ đồ vật trôi nổi bên trong. Một khi bị thương phải nhanh chóng rửa sạch tiêu độc, không thì rất nhanh sẽ bị nhiễm trùng.

Ngày hôm sau, tốc độ dòng nước lũ chậm lại, nhưng mực nước lại dâng lên thêm một mét. Mọi người đều lo lắng sốt ruột, không ai có thể biết tiếp theo sẽ có tai họa gì sảy ra.

Diệp Phù cảm thấy bản thân sắp trở thành ấm sắc thuốc, may mà uống hai ngày nước thuốc, cảm giác buồn nôn cuối cùng cũng chấm dứt. Đội ngũ sám hối của bà Trương lại có thêm hai người, một người là mẹ của cảnh sát Tống, một người khác là bà Giang ở cách vách.

Bọn họ quỳ gối ngoài hành lang, điên cuồng giống như bị quỷ ám, bản thân Diệp Phù không có cảm giác gì, nhưng những người khác bị tra tấn không nhẹ. Cảnh sát Tống đã khuyên bảo vô số lần, sau đó anh ta cũng mặc kệ, lười phải quản. Vào ban đêm, bà Trương vì sám hối, tự mình đi gặp Thượng Đế.

Toàn bộ người tầng 7 cũng dọn vào phòng của bà ta.

Sau đó, đội ngũ sám hối chính thức giải tán, mà lũ quét cũng dừng lại, chỉ khác là lũ quét biến thành ngập úng.

Từ 20 tháng 5, lượng mưa bắt đầu giảm bớt, chỉ là sau khi không còn đám cóc, ăn uống lập tức trở thành vấn đề nan giải.

Thời điểm cảnh sát Tống đi vớt gỗ, không biết bị con gì cắn, trong nháy mắt cẳng chân phải sưng thành chân voi. Lúc Diệp Phù nhìn thấy anh ta, anh ta đã đau đến mức hôn mê bất tỉnh.

"Tiểu Diệp, Xuân Hòa sẽ không có chuyện gì chứ? Có phải anh ấy bị đỉa lớn cắn đúng không?"

Diệp Phù nhìn miệng vết thương của anh ta, là một điểm đỏ to như lỗ kim, không nhìn kĩ thực sự là không phát hiện được.

"Cũng không biết nữa, có khả năng phải rạch miệng vết thương để kiểm tra một chút."

"Rạch mở miệng vết thương?" Chị Tống sợ đến mức mặt trắng bệch, nhìn qua thấy chị ta cực kì tiểu tụy. Mấy ngày hôm trước mẹ chồng chị ta tham gia vào tổ chức sám hối, mỗi ngày đều lải nhải bên tai bọn họ con người có tội, phải cầu xin Thượng Đế tha thứ.

Sau khi bà Trương chết, mẹ chồng chị ta mới hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng hiện tại chồng lại xảy ra chuyện, nhìn bố chồng bị bệnh phong thấp tra tấn đến gầy đét, mẹ chồng chỉ biết khóc và con gái còn quá nhỏ, chị Tống cảm thấy ngập tràn tuyệt vọng.

"Rạch ra đi, chị giúp em giữ anh ấy."

Diệp Phù không có thời gian an ủi chị ta, lấy ra dao phẫu thuật, nhắm vào miệng vết thương rạch một đường. Cảnh sát Tống tỉnh lại từ cơn đau, ồn ào la lớn.

Diệp Phù lấy ra một con giun màu trắng từ trong vết thương, xem ra nó chính là đầu sỏ gây tội.

“Đây là cái gì?”

“Giun cắn bị thương cảnh sát Tống vừa rồi nó đã kịp chui vào bên trong mạch máu.”

Nó sau khi cắn vật chủ, nhanh chóng chui vào dưới da, tiến vào trong mạch máu, có khả năng sẽ theo máu đi vào não.

Diệp Phù mím môi, xem ra, tai họa tiếp theo chính là nó.

Diệp Phù cắt con giun thành hai đoạn, cơ thể chúng còn đang vặn vẹo điên cuồng, chờ đợi rất lâu cũng không thấy chết, mà tách thành hai con giun còn sống khác nhau.

Giun kí sinh có màu trắng nhỏ giống như sợi chỉ, thân cực kì mềm, không có gai và xương, trên thân có các phân đoạn tinh tế. Diệp Phù dùng kính lúp soi rất lâu, mới phát hiện được phần đầu của chúng nhọn và nhô ra, thuộc kiểu giác bám hút. Loại giun kí sinh này có lẽ cùng họ với giun đất, chỉ khác giun đất ở chỗ nó rất nhỏ, có thể chui vào trong da và mạch máu con người, dựa vào điều này kí sinh hoặc ăn mòn dần thân thể con người.

Như vậy xem ra, nó càng giống con đỉa.

Cắt đứt còn không giết chết được, Diệp Phù chỉ có thể lấy ra ít cồn, châm lửa thiêu chết nó. Sau khi bị đốt cháy, giun kí sinh tỏa ra mùi hôi thối, cơ thể chúng vặn vẹo điên cuồng, sau đó chất lỏng màu xanh lục chảy ra từ trong cơ thể, cơ thể chúng teo đi, rồi chết hẳn.

Cẳng chân của cảnh sát Tống cũng không có gì nghiêm trọng, sau khi lấy ra giun kí sinh, vết sưng ở cẳng chân dần dần giảm bớt, chỗ được khâu lại cũng không hề nhiễm trùng. Chị Tống trả phí chữa bệnh cho Diệp Phù bằng một chiếc chăn mỏng mới tinh.

Bởi vì mưa to đã biến thành mưa nhỏ, nên người ra ngoài vớt đồ vật ngày càng nhiều, có người dùng tấm ván gỗ ghép thành chiếc bè thô sơ, bắt đầu chuẩn bị ra ngoài.

Diệp Phù không biết trong cơn lũ đục ngầu này còn tồn tại bao nhiêu nguy hiểm chưa phát hiện ra, nhiệt độ đã giảm xuống âm 20 độ, cơn sóng lạnh giá cũng không có ý định giảm bớt hay biến mất.

Một gia đình bốn người ở tòa nhà bên cạnh đã đốt lửa sưởi ấm và đóng kín các cửa, ba trong số bốn người đã chết vì ngộ độc khí Cacbon Monoxit, ông lão còn sống duy nhất chạy đi cầu cứu hàng xóm. Hàng xóm sau khi vào nhà lại cướp toàn bộ đồ đạc mang đi, ông lão tức giận đứng mắng chửi ngoài hành lang, trong lúc tranh cãi đã bị một người đàn ông to lớn đẩy ngã lăn xuống cầu thang, rơi thẳng vào trong dòng nước lũ.

Trong nhà bà Trương ở tầng 11 ngày nào cũng nảy ra tranh chấp. Dân cư tầng 6 và tầng 7 không ưa nhau, thậm chí còn tranh giành chỗ ngủ.

Cửa phòng Diệp Phù một ngày bị gõ vài lần, cô chỉ giả vờ như không nghe thấy, nghe tiếng chửi bới ngoài cửa, Diệp Phù lật miếng thịt ba chỉ trên khay nướng, rớt thêm ớt và thì là lên trên, mùi thơm tỏa ra bốn phía...

Phòng 1101. hơn mười người chen chúc trong căn hộ có hai phòng ngủ này. Ở góc phía bắc của phòng khách, Đỗ Thành của 701 đã im lặng cả ngày, có người cho rằng hắn ta đã chết, lập tức lén lút đi tới kéo chăn trên người Đỗ Thành ra. Lúc này, một mùi hôi thối lan tràn ra ngoài, Đỗ Thành giật mình sợ hãi đẩy người kéo chăn lùi lại, rúc vào trong góc, gương mặt hoảng hốt lo sợ.

"Ông đi vệ sinh ở trong chăn? Đỗ Thành, trong nhà vệ sinh có thùng, đi vệ sinh vào thùng rồi đổ ra ngoài cửa sổ, đã nói bao nhiêu lần rồi, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi như ông sao có thể ghê tởm như vậy chứ. Nơi này có mười mấy người ở, bản thân ông có thể giữ vệ sinh một chút được không, không có thông gió, ông muốn làm chúng tôi bị thối chết à?"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp