Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 43


1 tuần

trướctiếp

Đỗ Thành không phản bác, ông ta kéo chăn thật mạnh, quấn quanh người, ngoại trừ phần đầu, toàn thân đều được che dấu kín mít.

Vợ và con gái Đỗ Thành nhặt củi ở tầng dưới, hắn ta vẫn luôn cúi đầu im lặng, mặc kệ ánh mắt chán ghét của mọi người xung quanh.

Người đàn ông kéo chăn thấy hắn ta biểu hiện như vậy, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Đúng lúc này, anh ta nhìn thấy trên cổ Đỗ Thành có một vệt thịt thối, sợ tới mức kêu to lên.

"Trên người Đỗ Thành có mùi thịt thối, ông ta có bệnh, mọi người còn nhớ lời Tôn Hạo nói không? Vợ và mẹ vợ hắn ta sau khi trên người có biểu hiện khác thường liền bắt đầu cắn người, Đỗ Thành sắp biến dị, ông ta sẽ ăn thịt người."

Người đàn ông này vừa kêu to vừa lùi lại, những người khác cũng sợ tới mức trốn vào trong góc, bọn họ tiện tay cầm lấy vũ khí ở bên cạnh, phòng bị mà nhìn Đỗ Thành.

Đỗ Thành gấp gáp muốn giải thích, nhưng hắn ta mới vừa từ trong chăn bước ra ngoài, một mùi tanh tưởi trên cơ thể xộc vào mặt những người khác. Trong căn hộ ngập tràn mùi thối gay mũi, lúc này, tất cả mọi người đều nhìn rõ thịt thối trên cổ và trên tay hắn ta. Nhìn kĩ, Đỗ Thành từ một người đàn ông trưởng thành cao mét tám, hiện tại biến thành hai má lõm sâu, người khô gầy như củi.

"Đừng đến đây, đừng cắn tôi..."

'Tôi không cắn người, tôi sẽ không lấy bệnh cho mọi người, mọi người đừng sợ."

Nhưng Đỗ Thành càng giải thích, bọn họ càng sợ hãi, đúng lúc này vợ con của Đỗ Thành đã trở lại, bọn họ vội vàng chạy tới bên Đỗ Thành, tìm cách che đậy các vết thịt thối và mùi hôi trên người ông ta.

"Đuổi cả nhà Đỗ Thành ra ngoài, Đỗ Thành biến dị rồi, vợ con ông ta chắc chắn cũng bị lây bệnh, đuổi hết bọn họ ra ngoài luôn."

Một người vừa mở miệng, những người khác đứng phía sau như tìm lại được dũng khí, toàn bộ cầm vũ khí đến gần người một nhà Đỗ Thành, trong miệng không ngừng chửi rủa.

"Cút đi, mau chóng cút ra ngoài."

"Cha tôi không bị biến dị, ông ấy chỉ bị bệnh mà thôi, không hề lây nhiễm, ông ấy sẽ sớm khỏi bệnh." Đỗ Na sốt ruột vội giải thích, nhưng mà giây tiếp theo, có người cầm cây phơi quần áo đập thật mạnh vào phía sau lưng cô ấy.

"Mày muốn hại chết toàn bộ chúng tao hay sao? Cút đi, Đỗ Thành đã thối rữa đến mức thối hoắc, còn nói bản thân không biến dị. Nếu ông ta cắn người thì sao hả? Nhà chúng tao còn có trẻ con, không thể để cả nhà Đỗ Thành ở lại chỗ này được."

Những người khác lập tức đồng ý, tất cả đều giơ vũ khí trong tay lên muốn đánh người, Đỗ Thành "Bùm" một cái quỳ thật mạnh xuống đất, dập đầu thật mạnh với hàng xóm.

"Đừng đuổi chúng tôi ra ngoài, tôi sẽ không cắn người, tôi không hề biến dị."

"Mọi người đều là hàng xóm, xin mọi người đừng làm như vậy." Vợ của Đỗ Thành cũng khóc lóc quỳ xuống.

Nhưng mà, mọi người đều bị mùi thối và thịt thối rữa trên người Đỗ Thành dọa sợ, giờ phút này không có ai có đủ bình tĩnh và lòng thương xót người khác.

Đồ dùng và chăn mềm của một nhà Đỗ Thành đều bị ném ra ngoài, Đỗ Na còn bị đá một cái, cả người cuộn tròn trên mặt đất, rên rỉ đau đớn.

Đỗ Thành thức giận đến đỏ cả mắt, ông ta lao đến muốn đánh người, nhưng lại bị đối phương đá bay ra ngoài, rơi xuống cầu thang như diều đứt dây. Đỗ Thành phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân co giật.

Diệp Phù bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô mặc áo khoác quân đội, mang theo đèn khẩn cấp đi mở cửa, nhìn thấy Khâu Lan ở bên ngoài, cô có chút khó hiểu.

"Hơn nửa đêm rồi, có chuyện gì vậy?"

Khâu Lan thở dài, đem chuyện xảy ra ở tầng 11 kể cho Diệp Phù.

"Chú Đỗ từng cứu giúp tớ, tớ bị một người đàn ông theo dõi trên phố, ông ấy giúp tớ đuổi người xấu, nên tớ đã quyết định tạm thời thu nhận bọn họ. Diệp Phù, cậu có thể xem bệnh cho chú ấy được không, ông ấy không ổn lắm, có khả năng không sống nổi."

Diệp Phù nhìn cô ấy chăm chăm vài giây, rồi mới gật đầu đồng ý.

“Tớ về lấy hộp y tế.”

Sau khi Khâu Lan xuống lầu, Diệp Phù ngẩng đầu nhìn vào cửa phòng 1101.

Đeo khẩu trang và đội mũ len lên, Diệp Phù mang theo hộp y tế đến nhà Khâu Lan. Trong phòng khách, Đỗ Thành nằm trên mặt đất, đống lửa đốt cháy lớn, Đỗ Na và bà Đỗ ngồi một bên khóc thút thít, Khâu Lan buông tay đứng ở phía sau.

“Bác sĩ Tiểu Diệp, xin chị hãy cứu cha tôi.”

Đỗ Na nhìn thấy Diệp Phù mang theo hộp y tế xuất hiện, chạy vội lên phía trước, quỳ gối trước mặt Diệp Phù, Diệp Phù kéo cô ấy đứng dậy.

"Để tôi xem cha cô thế nào đã."

Thực ra mấy ngày hôm trước bọn họ đã từng gõ cửa nhà Diệp Phù, nhưng mấy ngày đó Diệp Phù đều ở trong phòng giả chết, cho dù là ai gõ cửa cô đều không thèm để ý tới.

Diệp Phù đi đến bên cạnh chỗ Đỗ Thành nằm, ngồi xổm xuống, đeo găng tay, kéo quần áo của ông ta ra, sau khi nhìn thấy mảng lớn thịt bị thối, toàn thân Diệp Phù đều khó chịu.

Đây là dạng bệnh Pemphigus điển hình nhất, Pemphigus là dạng bệnh da tự miễn thường xảy ra ở người trung niên và cao tuổi. Sau khi hệ thống miễn dịch của cơ thể bị rối loạn, trên da sẽ xuất hiện mụn nước, trong mụn nước có chứa các bọng nước, gây lở loét, bị chảy dịch, bị nhiễm trùng, cảm giác đau hoặc ngứa. Hơn nữa, rất nhiều người bệnh sẽ có triệu chứng lở loét và thối rữa niêm mạc miệng.

Chỗ thối rữa một khi bị chạm vào sẽ đau đớn khó chịu, protein trong cơ thể sẽ bị hao hụt nhanh chóng, trọng lượng cơ thể sẽ giảm điên cuồng trong một khoảng thời gian ngắn.

Diệp Phù mím môi không nói, không có thiết bị máy móc, cô chỉ có thể dùng mắt thường quan sát, phán đoán tình hình không được đầy đủ.

Đỗ Na kể rằng, Đỗ Thành mắc bệnh sau một trận mưa to, chỉ trong vòng 50 ngày, làn da của Đỗ Thành gần như không còn nguyên vẹn ngoại trừ khuôn mặt.

Diệp Phù trầm mặc, sự im lặng đã đánh nát hi vọng của Đỗ Na và bà Đỗ. Họ ở bên cạnh lau nước mắt, Diệp Phù lấy ra một tuýp thuốc mỡ đưa cho Đỗ Na, cô ta bị đá vào bụng, lúc nói chuyện vẫn đau hít khí liên tục.

Diệp Phù thông báo tình trạng của Đỗ Thành cho bọn họ, ẩn ý của cô rất rõ ràng, không chữa được. Không chỉ là việc không có điều kiện chữa trị mà là có chữa cũng không còn tác dụng nữa.

Bà Đỗ không tiếp thu được, nhào lên người Đỗ Thành khóc to, Diệp Phù vội vàng kéo bà ta ra.

"Trên người ông ấy chỗ nào cũng thối rữa, chỉ cần hít thở cũng đau đớn toàn thân, cả người bà nhào lên ông ấy, là muốn ông ấy càng thêm thống khổ à?"

Bà Đỗ bị Diệp Phù mắng không chút khách khí, cả người đều đờ đẫn, sau đó ngã ngồi trên mặt đất, ôm mặt khóc nức nở.

Đỗ Na bình tĩnh hơn rất nhiều, cô ấy ngẩn ngơ nhìn Đỗ Thành, thật lâu không nói gì.

Diệp Phù đã nhìn những gì cần nhìn, nói những điều cần nói, còn những việc phía sau, cô không muốn trộn lẫn, cũng không có hứng thú xen vào. Cô cầm hộp y tế vừa đi đến cửa, Đỗ Na chạy tới nhìn cô, vẻ mặt rất đau khổ.

"Có cách nào để ông ấy ra đi mà không còn đau đớn không? Ông ấy thực sự đau đớn, vẫn luôn không ngừng kêu đau. Bác sĩ Tiểu Diệp, cha tôi là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất, ông ấy vì cứu một đứa trẻ bị bọn cướp bắt cóc mà bị chém hai đao, cũng đều không hề rên một tiếng nào. Trước kia tôi chưa từng thấy ông ấy rơi nước mắt, cũng chưa từng thấy ông ấy quỳ gối dập đầu với người khác. Bộ dạng kinh hoảng sợ hãi của ông ấy lúc nãy khi quỳ xuống cầu xin những người kia không đuổi chúng tôi, tôi không quên được, vĩnh viễn không thể quên được."

Đỗ Na năm nay mới mười lăm tuổi, còn đang học cấp ba, cũng chưa học được cách che giấu oán hận. Khi nói về những người kia, sự tàn nhẫn trong ánh mắt làm cho Diệp Phù cảm thấy đây một phiên bản khác của mình.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp