Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 41


1 tuần

trướctiếp

Chị Tống liếc mắt nhìn cô bé: "Không phải ngày hôm qua còn nói thích màu tím à? Hôm nay lại thay đổi rồi?"

"Không thay đổi nữa ạ, về sau con chỉ thích màu đỏ."

Mọi người đều bị cô bé chọc cười, chị Tống mang bàn dọn đến, lấy ra một ít đồ ăn vặt.

"Lúc trước Xuân Hòa đi ra ngoài có mang về một lon coca, Tiểu Diệp, Khâu Lan, hai người cùng uống nhé."

"Tôi vừa mới bị cảm lạnh, không thể uống được."

"Hai ngày nay thân thể tôi cũng không thoải mái, không muốn uống đồ lạnh."

Hai người đều từ chối, chị Tống đành phải cất lon coca đi, rồi lấy hạt dưa đưa cho hai người, mọi người ngồi quanh đống lửa cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

"Đã 45 ngày rồi."

"Haizz, không biết cơn mưa lớn này khi nào sẽ chấm dứt."

Diệp Phù nhìn ánh lửa, suy nghĩ miên man.

Đúng vậy, hôm nay đã là ngày thứ bốn mươi lăm, nếu không có gì thay đổi, mười lăm ngày nữa mưa bão sẽ kết thúc.

Lẩu đã chuẩn bị xong, bên trong còn có cả khoai tây và tương ớt, ngửi mùi đã thấy rất hấp dẫn.

Mọi người ngồi quây quần bên nhau, cùng chúc mừng Văn Văn sinh nhật ba tuổi, cô bé vỗ tay hoan hô, nhảy nhót vui sướng. Cô bé hỏi cảnh sát Tống khi nào sẽ được đến khu vui chơi, rồi hỏi chị Tống, cô bé có thể đi nhà trẻ không?

Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Phù thiếu chút nữa đánh rơi chiếc đũa trong tay. Mọi người quay sang nhìn nhau, Văn Văn sợ tới mức rúc vào trong ngực chị Tống, vẻ mặt từ vui vẻ biến thành sợ hãi.

"Hình như có một cơn lũ quét đang tràn đến."

Cảnh sát Tống gian nan khi nói ra lời này. Không giống với ngập úng sau mưa, lũ quét là do hiện tượng sạt lở đất, lưu vực phía trên sụp đổ, vỡ đập chắn các hồ chứa nước tạo thành.

Diệp Phù và Khâu Lan chào ra về, hai người chia tay ở hành lang, đột nhiên Khâu Lan gọi Diệp Phù lại.

"Diệp Phù, phải sống thật tốt nhé."

Đôi mắt Diệp Phù chua xót, cả hai im lặng thật lâu, Diệp Phù tiến lên phía trước vỗ vào bả vai cô ấy, gật đầu thật mạnh.

"Chúng ta đều phải sống thật tốt."

Sau khi quay về nhà, Diệp Phù kéo rèm và lặng lẽ nhìn ra bên ngoài. Tiếng sấm, tiếng lũ quét gầm rú sắp tiến đến, tiếng mưa to và tiếng gió rít trộn lẫn với nhau tạo thành một bài ca chết chóc đòi mạng.

Một tia chớp xẹt qua, màu tím, màu xanh đan xen với nhau: "Ầm ầm ầm" âm thanh sét đánh rung động trời đất.

Diệp Phù phải dùng nút bịt che kín lỗ tai, cuộn tròn trốn vào trong chăn.

Nửa giờ sau, một trận lũ quét ập vào tiểu khu Hạnh Phúc, một vài chiếc thuyền máy bị cuốn vào trong dòng nước lũ, lũ quét gào rít như sóng biển, từng lớp sóng xô vào nhau bắn tung bọt nước: "Bang" một tiếng, một dòng nước va thật mạnh vào trên mặt kính, đất đá bị cuốn bên trong dòng nước va vào kính pha lê phát ra những âm thanh rợn người, quanh quẩn vang vọng trong phòng.

Cách một bức tường, bên ngoài dường như là một thế giới ma quái, đời trước Diệp Phù từng trải qua trận lũ bất ngờ bùng nổ, cô hiểu nó có bao nhiêu đáng sợ.

Một khi người bị cuốn vào lũ quét, gần như không còn khả năng sống sót.

Một chiếc xe bị dòng nước cuốn lên, đập thật mạnh vào lầu bảy đối diện, tiếng kính vỡ nát vang lên bùm bùm, kèm theo đó là tiếng khóc tiếng la hét tuyệt vọng.

Diệp Phù cảm thấy da đầu tê dại, thời gian trôi đi từng giây từng phút, nhưng bên ngoài vẫn ầm ầm vang lên như cũ. Cô từ trong chăn chui ra ngoài, nôn nóng bất an đi lại trong phòng khách.

Một thi thể bị dòng nước cuốn chụp mạnh đến, nện thẳng lên trên mặt kính, Diệp Phù thấy được một gương mặt biến dạng, cô ôm đầu, nhắm mắt lại, thân thể không ngừng run rẩy.

Nhanh kết thúc đi, kết thúc đi, kết thúc đi...

Diệp Phù ôm đầu quỳ trên mặt đất, cầu nguyện liên tục.

Một ngày một đêm sau, dòng nước lũ bất ngờ chậm lại, Diệp Phù vẫn luôn nôn mửa ở trong phòng vệ sinh. Cô đã nôn ra toàn bộ nước mật vàng và dịch máu, nhưng dạ dày vẫn quặn từng cơn như cũ.

Lầu trên lầu dưới đều truyền đến tiếng kêu khóc, Diệp Phù ngồi xổm bên cạnh chậu cát mèo, nôn khan không ngừng.

Mực nước đã nhấn chìm lầu bảy, người trên lầu sáu và lầu bảy chạy lên hành lang tầng 12 mới tránh thoát được kiếp nạn lần này.

Diệp Phù nắm chặt đồng hồ quả quýt đeo trên cổ, sau khi mở ra, nhìn ảnh gia đình ở bên trong, đó là ảnh chụp khi cô mười sáu tuổi, vẻ mặt non nớt, tóc cắt ngắn vén sau tai, đứng giữa cha mẹ miệng cười toe toét ngây ngô.

Từng giọt nước mắt rơi vào trên mu bàn tay, hít một hơi thật sâu, Diệp Phù cất đồng hồ quả quýt vào ngực, gian nam đứng dậy.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, gương mặt Diệp Phù trắng bệch, kéo lê thân thể mệt mỏi suy yếu đi ra mở cửa.

"Cậu không sao chứ?" Khâu Lan lo lắng nhìn Diệp Phù.

"Tớ không có chuyện gì, cậu thì sao?"

Khâu Lan lắc đầu: "Tớ cũng không sao cả, cũng may là khoảng thời gian trước tớ ra ngoài kiếm được một vài tấm ván gỗ và miếng tôn nên gia cố lại ban công."

Hai người vừa mới thở một hơi, lập tức nghe thấy một loạt âm thanh ồn ào từ tầng 11. Sau vài phút nghe ngóng, Diệp Phù và Khâu Lan liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt đối phương thấy được sự bất đắc dĩ.

Hành lang tầng 11, có vài người quỳ trên mặt đất, trong miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Đây là thượng đế trừng phạt, đây là thượng đế đang cảnh cáo chúng ta, bởi vì con người phá hoại thiên nhiên, khai thác cạn kiệt các nguồn năng lượng, làm ô nhiễm môi trường, cho nên ông trời dùng trận thiên tai này đến cảnh báo chúng ta, chúng ta cần phải thành tâm thành ý sám hối với đấng tối cao, quyết tâm sửa đổi lỗi lầm để làm người tốt, thì thượng đế mới có thể bớt giận mà tha thứ cho chúng ta..."

"Đó là bà Trương ở căn 1102. hai người con gái của bà ta đều ở nước ngoài, lúc trước bà ta ra nước ngoài nửa năm, không ngờ được là học tin vào Thượng Đế. Đám người quỳ gối phía sau bà ta là cư dân còn may mắn sống sót của tầng 6, bị bà ta thu nạp." Khâu Lan cười nhạo nói.

"Rất lợi hại, thời gian ngắn như vậy mà tẩy não thành công"

Diệp Phù ôm cánh tay, rất có hứng thú đứng quan sát từ xa.

"Thượng Đế à, xin hãy tha thứ cho nhân loại chúng tôi còn thiếu hiểu biết đi mà."

"Xin hãy tha thứ cho chúng tôi, chúng tôi sai rồi, chúng tôi không muốn chết."...

Diệp Phù vẫn muốn nôn ra, cô vẫy vẫy tay với Khâu han, nhanh chóng chạy về nhà, vọt vào phòng vệ sinh, ngồi xổm phía trước chậu cát mèo mà nôn ọe.

Tầng 11 vẫn tiếp tục cầu nguyện và sám hối, bà Trương đưa ra phương án nhịn ăn ba ngày, để chứng minh bản thân thành tâm với Thượng Đế. Hiện tại, lo âu thấp thỏm nhất chính là các hộ gia đình ở tầng 8. Nếu mực nước tiếp tục dâng lên, bọn họ cũng đành chịu chết.

Ngô Vạn Phát căn 801 đi đến nhà cảnh sát Tống, anh ta cần thiết phải đề phòng sẵn sàng, vì chính gia đình mình mà tính toán.

Cũng không biết hai nhà đạt thành hiệp nghị gì, gia đình cảnh sát Tống đồng ý thu lưu một nhà Ngô Vạn Phát. Nhưng mà chỉ khi mực nước dâng lên ngập tầng 8 mới được phép dọn lên. Người sống ở tầng 7 tạm thời an trí ở hành lang tầng 11 và trên tầng 12.

Ngoài ban công cửa sổ nhà Diệp Phù có một xác chó đen bị kẹt vào song sắt. Kính trên ban công đã hoàn toàn bị dán chặt, cũng không lưu lại chỗ nào làm cửa sổ, Diệp Phù chỉ có thể cầu nguyện cho xác con chó tự rơi xuống, hoặc là bị dòng nước cuốn đi.

Buổi chiều, cửa phòng Diệp Phù lại bị gõ vang. Cô ra mở cửa, là bà Trương ở tầng 11, đột nhiên cô có loại dự cảm không lành.

"Tiểu Diệp, Thượng Đế đã chỉ dẫn tôi đến tìm cô, để cho cô sám hối sai lầm cảu bản thân với tôi, cô mau ra đây, gia nhập với chúng tôi."

Diệp Phù...

"Bà Trương, tôi không tin Thượng Đế."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp