Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 40


1 tuần

trướctiếp

Sau khi thất thần trong khoảng hai giây, đối phương giơ đao muốn chém vào xuồng máy của cô, Diệp Phù lập tức ấn lẫy cung nỏ, mũi tên bắn ra cắm vào yết hầu đối phương. Người kia ngã xuống thẳng tắp, trong miệng phát ra vài tiếng "Hô hô hô", sau khi phun ra mấy ngụm máu thì không còn cử động. Ba người còn lại liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng nổ máy hòng chạy trốn. Diệp Phù làm sao có thể làm chuyện ngu xuẩn thả hổ về rừng, trực tiếp bắn ra ba mũi tên, cả ba kẻ đều mất mạng.

Diệp Phù lái thuyền máy đến gần, thu hồi mũi tiễn, đá mấy cái xác rơi vào trong nước, bùm một tiếng, một cái xoáy nước xuất hiện, nhanh chóng kéo chìm mấy cái xác.

Tới gần chiếc thuyền máy có động tĩnh kia, Diệp Phù quan sát thật kĩ vài giây, người bên trong lại động một chút, còn phát ra âm thanh "Ô ô." Dùng đao cắt đứt dây buộc, ba người trong bao tải lộ ra ngoài.

Hai cô gái trẻ, một thiếu niên 15 -16 tuổi. Ba người bị trói chặt chân tay, bịt kín miệng, không biết bọn họ đã trải qua chuyện gì mà quần áo trên người mỏng manh rách nát, ánh mắt ngập tràn hoảng sợ, da thịt lộ ra ngoài tràn ngập vết thư thương. Ba người nhìn thấy Diệp Phù cả người sợ tới mức run rẩy, không ngừng lùi lại phía sau. Diệp Phù cắt đứt dây trói trên người bọn họ, không thể thương tiếc mà xé bỏ băng dính đen dán ngoài miệng cho.

"Đừng sợ, bọn chúng đã chết rồi." Diệp Phù chỉ vào mặt nước, một thi thể đã nổi lên, ba người ôm chặt nhau, nghe thấy vậy đều nhìn chằm chằm mặt nước.

Diệp Phù không quản bọn họ, cô mở ba túi vật tư còn lại nhìn thoáng qua, có quần áo giày dép, cũng có nước và mì gói. Bánh mì, quần áo đều dính bẩn, còn có mùi ẩm mốc, những cái này để lại cho bọn họ, cô chỉ cầm mấy thùng mì gói tượng trưng.

"Các người có thể mang hai chiếc thuyền máy này và đám vật tư này rời đi."

Cô quay lại thuyền máy của mình, ba người kia ngạc nhiên vài giây rồi vội vàng lao về túi vật tư, xé mở lấy đồ ăn ăn ngấu nghiến. Thiếu niên kia nhặt một bộ quần áo lên bọc kín thân mình, cậu ta nhìn thấy đao bọn cướp để lại trên thuyền, cầm lấy đao, chém về phía thi thể đang nổi trên mặt nước.

Diệp Phù nhìn động tác của cậu ta, không nhịn được nhướng mày.

Đám cóc trong nước ngửi thấy mùi máu tươi, sôi nổi nhảy lên trên xác chết, hình ảnh quá mức ghê tởm. Diệp Phù nhíu mày dời ánh mắt đi chỗ khác, khi cô chuẩn bị rời đi, thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn cô, nhỏ giọng nói "Cảm ơn."

Diệp Phù nhẹ nhàng gật đầu, rồi mở máy lái thuyền rời đi. Người thiếu niên nhảy sang một chiếc thuyền máy khác, cậu ta cầm đi một túi đồ vật, hai cô gái trẻ nghi hoặc nhìn cậu ta.

"Tôi phải về nhà" Cậu ta nhỏ giọng nói.

"Về nhà? Tôi không tìm được gia đình." Hai cô gái ôm nhau, nhớ đến những gì mình đã phải trải qua trong quá khứ, đau khổ bật khóc.

Cậu thiếu niên nắm chặt bàn tay, mờ mịt nhìn bốn phía xung quanh, đáy mắt phủ đầy bóng tối.

Cậu ta cũng không tìm thấy nhà. ...

Diệp Phù quay lại tiểu khu, vừa vặn gặp được Khâu Lan đang nhặt cóc bên ngoài. Nhìn thấy cô ấy thoát khỏi đau khổ, Diệp Phù cũng thở dài nhẹ nhõm, có quá nhiều người không chịu đựng nổi đả kích khi người nhà mất đi, đã lựa chọn tự sát. Trong tiểu khu đã xảy ra rất nhiều tình huống như vậy, với đại đa số người mà nói, chỉ cần cắt điện cắt nước cắt internet là có thể đánh tan hi vọng sống sót và khả năng sinh tồn của một người.

Hai người hàn huyên đôi câu rồi ai về nhà đấy, mấy ngày kế tiếp, Diệp Phù không có ý định ra cửa, cho thêm dầu diesel vào máy phát điện. Sau khi khởi động máy bắt đầu hoạt động, phòng ấm áp lên, Diệp Phù mới cởi bỏ bộ đồ giữ ấm nặng trịch trên người.

Mọi người hy vọng nữ chính có đoàn đội chứ? Hay là một mình chiến đấu đơn độc?

Diệp Phù nấu một nồi thịt dê hầm củ cải, thịt dê có thể trừ lạnh, cô ra ngoài một chuyến cần phải nghỉ ngơi hai ba ngày để hồi phục nguyên khí.

Cho đến buổi tối, Diệp Phù vẫn bị trúng chiêu, khí lạnh xâm nhập cơ thể. Mới đầu cô chỉ cảm thấy choáng váng, buồn nôn, sau khi uống thuốc chui vào ổ chăn ngủ để toát mồ hôi ra, nhưng ngủ được mấy giờ, toàn thân vẫn lạnh toát. May mắn lần trước sắc thuốc đông y còn thừa không ít, cô lấy ra từ trong không gian rồi rót một chén lớn. Vầng trán Diệp Phù bắt đầu toát ra mồ hôi lạnh, thể chất của cô không tệ lắm, cứ tưởng qua một đêm sang hôm sau sẽ chuyển biến tốt đẹp. Nhưng rồi tới ngày hôm sau, xương cốt trên người đều bắt đầu đau nhức âm ỉ.

Diệp Phù hoài nghi thân mình có bệnh phong thấp, bệnh phong thấp sẽ khiến cho xương khớp bị biến đổi, nếu nghiêm trọng còn dẫn đến tình trạng thấp tim, thậm chí ngừng đập.

Một lát sau, eo cũng bắt đầu đau, ho khan cũng nhiều hơn, hoàn toàn không có biện pháp dừng lại. Ho như muốn mang toàn bộ tim phổi ra ngoài, yết hầu vừa đau vừa ngứa, nói chuyện hay ăn cái gì đều thấy đau muốn chết.

Diệp Phù lấy ra kim bạc, chuẩn bị châm cứu cho chính mình mấy châm, lấy một cái gương để ở bên cạnh người, chậm rãi châm từng kim vào sau eo.

Nằm trên giường, nhìn bản thân trong gương với cái lưng đầy kim bạc, Diệp Phù chặc chặc lưỡi hai lần, đây là tự đâm mình biến thành con nhím luôn.

Đến buổi chiều, Diệp Phù cảm giác bản thân đã thoải mái rất nhiều, eo và xương cốt không còn đau nữa, chỉ còn ho khan và ngạt mũi có chút nghiêm trọng. Mưa to cũng dần dần biến nhỏ, chẳng qua đợt khí lạnh này quá đáng sợ, rất ít người ra khỏi nhà.

Không ít người bị hàn khí nhập thể rồi phát tác bệnh phong thấp giống như Diệp Phù, nhưng Diệp Phù không có tinh lực đi trị liệu cho người khác. Mấy ngày nay, ngoại trừ việc ăn cơm và đi vệ sinh, cô gần như không rời khỏi giường. Lấy ra máy tính bảng xem những show thực tế đã tải về trước đây. Nhìn những người nổi tiếng có hành động hài hước khi chơi game, Diệp Phù không nhịn được mà nở nụ cười.

Đời trước, Diệp Phù từng gặp được một vị ngôi sao rất nổi tiếng trước khi tận thế đang bị đánh cướp, sau lại bị quần ẩu đến chết. Mạt thế chính là một cuộc tẩy rửa lớn, quyền lợi, địa vị, tiền tài đều không còn có giá trị.

Ngày 15 tháng 5 là sinh nhật của Văn Văn, cô bé tròn ba tuổi, rất ngọt ngào gọi cô là chị Tiểu Diệp. Gia đình cảnh sát Tống mời Diệp Phù và Khâu Lan tới dự sinh nhật Văn Văn. Tuy điều kiện gian khổ, nhưng gia đình bọn họ vẫn cố gắng làm một bữa tiệc theo nghi thức sinh nhật cho Văn Văn.

Khâu Lan mang hai lọ đồ hộp, Diệp Phù cầm hai gói mì ăn liền.

Trong phòng khách nhà họ Tống có một cái giá sắt tự chế, bên trên để một cái nồi sắt, bên trong có nấu lẩu thịt cóc. Nhà bọn họ có cảnh sát Tống nên điều kiện ăn ở không tính quá tệ, ít nhất củi lửa và đồ ăn đều đủ dùng, Văn Văn nhìn thấy Diệp Phù lập tức lao vào trong lồng ngực cô.

"Chị Tiểu Diệp, chị khỏi bệnh rồi đã thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

Diệp Phù bế cô bé ngồi xuống, sau đó tự nhiên đặt gói mì ăn liền trong tay xuống, Khâu Lan chào hỏi người nhà họ Tống, rồi ngồi xuống cạnh Diệp Phù.

"Tốt nha, Văn Văn có nhớ chị không?"

"Có ạ." Văn Văn mặc áo bông dày nặng, quan sát đánh giá Khâu Lan.

"Chị Khâu Lan, sao tóc chị trắng hết vậy, chị cũng già rồi ư?" Ở trong lòng Văn Văn, chỉ có người già mới có tóc trắng, giống như ông bà nội của cô bé vậy.

"Chị Lan Lan nhuộm tóc."

Văn Văn mở to đôi mắt: "Em cũng muốn nhuộm tóc, em muốn nhuộm màu đỏ, có thể chứ?"

"Khâu Lan lắc đầu: "Hiện tại không được rồi, chờ Văn Văn lớn lên đã nhé."

Văn Văn không hề thất vọng, mà nhìn về phía chị Tống, nũng nịu nói: "Mẹ ơi, đến khi con lớn, con có thể nhuộm tóc chứ, con thích màu đỏ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp