Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 39


1 tuần

trướctiếp

Phần lớn thời gian, Diệp Phù vẫn hành động một mình. Trên người cô có bí mật, càng thích hợp đi một mình, đối với việc mình có không gian, Diệp Phù sẽ không bao giờ nói cho người khác biệt.

Thuyền máy dừng ở phía dưới một bệnh viện tư nhân, Diệp Phù không đoán được thiết bị máy móc và dược phẩm bên trong có còn hay không. Cô không hề do dự, nhanh chóng trèo lên cửa sổ tiến vào, chuẩn bị vơ vét một phen.

Vừa mới vào trong. Diệp Phù lập tức phát hiện rất nhiều dấu chân và dấu vết lục lọi. Toàn bộ bàn ghế đổ trái đổ phải, Diệp Phù đều thu vào không gian sạch sẽ, bao gồm cả giường bệnh và ngăn tủ trong phòng.

Đây là một bệnh viện tư nhân quy mô không nhỏ, so với bệnh viện công bình thường thì nơi này quả thực là huy hoàng tráng lệ. Đèn treo rủ xuống từ tầng cao nhất, còn phản chiếu ngược lại thân ảnh của Diệp Phù. Chỗ này nhìn qua không giống bệnh viện mà càng giống như khách sạn hơn.

Trên hành lang khắp nơi đều là cóc, rập rạp chen chúc, giống y đúc lúc xuất hiện sâu bướm độc.

Diệp Phù đi vào phòng phẫu thuật, nhìn thiết bị gần như mới bên trong, nhanh chóng dọn sách cóc bên trên rồi thu vào không gian.

Trong phòng còn có mấy cỗ thi thể bị đông cứng.

Hai giờ sau, Diệp Phù chuẩn bị rời đi, vừa mới chuẩn bị nhảy từ trên cửa sổ xuống liền nhìn thấy ba người lái thuyền máy xông tới chỗ cô.

Sau đợt tràn khí lạnh, rất hiếm người ra bên ngoài tìm vật tư, Diệp Phù quan sát xung quanh một vòng cũng không thấy bóng người nào, trực tiếp cột thuyền máy ở trên mặt nước, không nghĩ tới chậm chút nữa thì bị trộm.

"Mẹ kiếp, có người".

"Thuyền máy này là của bạn à?"

Người nói chuyện có giọng rất trẻ, chỉ trên dưới hai mươi tuổi, Diệp Phù nhảy lên trên thuyền máy, tính toán không để ý tới những người này.

"Này, bạn câm hay điếc thế? Chúng tôi đang nói chuyện với với bạn đó. Trên đó xảy ra chuyện gì vậy? Cái gì cũng không có à? Tại sao bạn lại đi xuống tay không?"

Là ba người đàn ông trẻ tuổi, trên thuyền máy của bọn họ còn có hai cái bao lớn, bên cạnh người còn có đao dài, một người trong đó dùng đao chĩa vào Diệp Phù, nhìn có vẻ không có ý định để cô rời đi.

"Các ngươi đi lên nhìn xem chẳng phải sẽ biết hay sao".

"A, phụ nữ? Cô là phụ nữ?"

Người đàn ông trẻ tuổi dùng đao chỉ vào Diệp Phù hết sức kích động, giống như chưa thấy phụ nữ bao giờ.

"Trời ơi, lợi hại quá, một mình dám ra ngoài tìm vật tư. Tôi nói cho cô biết, vừa rồi có vài đội người bị nước lũ cuốn đi rồi, cô không sợ à?"

Diệp Phù không có hứng thú nói chuyện phiếm với bọn họ, nhưng hiển nhiên ba người này lại cực kì có hứng thú với cô.

"Chúng tôi là sinh viên trường đại học Lan Thành, nghe giọng cô nói có vẻ rất trẻ. Cô có phải sinh viên không? Chúng tôi thành lập một căn cứ tạm thời, cô có muốn đi cùng chúng tôi không? Cô có một chiếc thuyền máy, tôi có thể phá lệ mở cửa sau cho cô".

Diệp Phù...

"Không cần".

Diệp Phù cầm cung nỏ đặt dưới chân lên, nhắm vào mấy người kia.

"Tránh ra, đừng chặn đường".

"Tôi đi, thế mà cô lại có cung nỏ, thật lợi hại, tầm bắn thế nào? Cái này có đắt lắm không? Cô có còn dư không? Bán cho tôi một cái được chứ?"

"..." Trong nháy mắt, Diệp Phù nghi ngờ mình gặp phải kẻ tâm thần.

"Căn cứ của các anh ở chỗ nào? Có bao nhiêu người?"

"Chỉ cần cô gia nhập, chúng tôi sẽ nói cho cô biết, đầu tiên làm quen một chút, tôi tên là Thư Dương, tên cô là gì?"

Thư Dương chính là người đàn ông trẻ tuổi cầm đao chỉ vào Diệp Phù, lúc này anh ta đã thu hồi đao lại.

Diệp Phù nheo mắt nhìn bọn họ, ba người này đều tràn ngập sức sống, trạng thái tinh thần phấn chấn, có thuyền máy và quần áo bảo hộ. Hơn nữa còn không có bao nhiêu vết rách, xem ra năng lực tự bảo vệ bản thân cũng không tệ.

"Nhà tôi còn có vài người, các anh còn có thể tiếp nhận chứ?

Thư Dương quay đầu lại nhìn về hai người phía sau, sau đó hỏi ngược lại: “Người nhà của cô à? Có người già và trẻ nhỏ không?”

"Có"

Thư Dương lắc đầu: “ Vậy thì không được, người già và trẻ nhỏ đều là gánh nặng không nhận được.”

Xem ra, căn cứ của bọn họ toàn bộ đều là người trẻ tuổi. Từ thái độ nói chuyện của Thư Dương mà phán đoán, tuy những người này không nhận người già và trẻ nhỏ, nhưng còn tính là đàng hoàng.

“Vậy tôi đi trước, các anh có thể nhường đường được không?” Thuyền máy của bọn họ đang chắn ở phía trước, nếu không nhường đường. Diệp Phù chỉ có thể đâm thẳng vào nó, không còn biện pháp khác.

"Cô còn chưa nói tên mà, đúng rồi, cô có còn thừa cung nỏ không? Tôi có thể dùng thức ăn để đổi với cô."

Diệp Phù nhìn bao lớn trên thuyền máy của bọn họ, lắc đầu: "Không..."

Thư Dương "A" một tiếng, giọng nói không dấu nổi vẻ thất vọng, hai người đàn ông phía sau điều khiển thuyền máy lùi ra sau vài mét, Diệp Phù gật đầu về phía họ, sau đó khởi động động cơ nhanh chóng rời đi.

"Ai, cô còn chưa nói tên của mình đó." Phía sau, tiếng gọi lớn của Thư Dương truyền đến, Diệp Phù giơ tay phải lên vẫy vẫy hai cái, trong nháy mắt thuyền máy bẻ góc xoay biến mất ở góc đường.

"Tôi nhìn trúng chiếc cung nỏ của cô ấy, chỉ tiếng không có dư thừa."

"Kỳ thật vừa rồi cậu có thể giết chết cô ấy và cướp lấy chiếc nỏ."

Thư Dương trợn tròn mắt: "Cung nỏ và đao, cái nào nhanh hơn? Cậu cảm thấy tôi là đồ ngốc à. Chưa kể, tôi xuống tay với một cô gái nhỏ, còn là con người à?"

Người đàn ông kia khẽ cười một tiếng: "Lòng dạ đàn bà."

"Tôi lòng dạ đàn bà, vậy vì sao vừa rồi cậu phải đem thuyền máy lùi lại mấy mét để cho cô ấy rời đi?"

"Được rồi, đừng cãi nhau, chúng ta cần phải trở về. Thư Dương nói không sai, không cần thiết phải ra tay với một cô gái nhỏ, huống chi có khả năng chúng ta còn không phải là đối thủ của cô ấy. Văn Kiêu cũng không sai, thế đạo hiện tại, không thể có lòng dạ đàn bà."

"Vậy cậu nói xem phải làm sao bây giờ?" Thư Dương và Văn Kiêu cạn lời nhìn vào người đàn ông trong góc.

"Tôi làm sao biết được? Đi thôi, quay về."...

Diệp Phù vừa tách ra khỏi đám người Thư Dương, ở chỗ ngoặt gặp phải vài tên cướp đang mai phục. Bọn chúng đột ngột tung ra lưới đánh cá, lưới quăng ra lập tức trùm lên trên Diệp Phù và thuyền máy. Sau đó, hai bên phải trái cùng xông tới cướp bóc. Diệp Phù nhanh chóng bình tĩnh lại, ánh mắt đảo qua từng tên, căn cứ vào số người, vị trí, tốc độ di chuyển, trong đầu lập tức có phương pháp phản kích.

"Không có vật tư, thật đen đủi, đợi cả giờ chỉ chờ được một tên quỷ nghèo."

"Thuyền máy không phải là vật tư à? Nhanh lên, giải quyết người rồi chiếm lấy thuyền máy."

Diệp Phù ngồi xổm trong lòng thuyền, tay nhéo nhéo lưới đánh cá xem chất liệu. Đây là lưới đánh cá bình thường, chất liệu nylon, có thể dùng lửa đốt hoặc dùng dao cắt. Lúc bọn chúng tiếp cận, Diệp Phù lấy ra thanh đao ngắn sắc bén nhất, cắt qua lưới đánh cá, lại dùng cung nỏ bắn xuyên tim hai người phía trước.

"Hắn có vũ khí, cẩn thận."

Nhưng mà, người phía sau còn không kịp tránh né đã bị phản xạ có điều kiện của Diệp Phù đá một cước rơi vào trong nước. Nỏ tiễn nhanh chóng bắn ra ngoài, trong mười giây ngắn ngủi lập tức giải quyết ba người. Diệp Phù kéo lưới đánh cá trên người xuống, đem cung nỏ hướng vào bốn người còn lại.

"Chờ một chút, bình tĩnh đã, người anh em, chúng ta đem đồ vật đều đưa cho cậu, cậu thả cho chúng tôi rời đi, chúng tôi cũng là bị ép buộc, xin hãy tha cho chúng tôi."

Diệp Phù nhìn về phía hai chiếc thuyền máy của bọn họ, đồ vật đúng là không ít. Khoan đã, trong bao tải ở phía đuôi một chiếc thuyền máy thế mà có động tĩnh, bên trong có người?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp