Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 38


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù nhìn những người này muốn lặng lẽ rời đi, lại bị một người trung niên nắm chặt lấy cánh tay, ông ta đột ngột quỳ xuống bắt đầu lạy cô.

Diệp Phù chỉ nghe thấy tiếng dập đầu “Phanh phanh phanh”, đồng tử co rụt lại, nhanh chóng nhảy lùi lại phía sau hai bước.

Người đàn ông trung niên ôm con trai, tuyệt vọng nhìn Diệp Phù.

“Cầu xin cô, cứu lấy nó, tôi chỉ có một đứa con này thôi, nó không còn tôi biết sống như thế nào. Bác sĩ, van cầu cô, đừng bỏ mặc nó, nó còn có một hơi, vẫn còn có thể cứu được mà”.

Diệp Phù hít sâu một hơi, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

"Đều do tôi mà, nếu không phải vì tìm đồ ăn cho tôi, nó cũng sẽ không ra ngoài, Tiểu Triết, ba xin con, đừng chết, xin con hãy mở to mắt ra nhìn ba"

Người đàn ông trẻ tuổi bắt đầu hộc ra từng ngụm máu, anh ta dùng hết sức lực cuối cùng, nâng tay lên lau nước mắt cho cha mình, rồi nặng nề rũ mạnh cánh tay xuống.

Người đàn ông trung niên đờ đẫn nhìn con trai đã ngừng thở, đau lòng mà hét lên một tiếng. Mọi người ở đây đều rơi vào nỗi đau mất đi người thân, đây là một nỗi đau như cứa vào trái tim, bọn họ bất lực nhìn người thân chậm rãi chết trước mặt mình.

Có người đi lên cầu xin, cũng có người tiến đến đánh đấm cô. Diệp Phù rút đao lùi lại một bước, cô dựa vào cánh cửa, ngơ ngác nhìn mọi người đang khóc rống.

Người đàn ông trung niên cõng xác con trai rời đi, trên đường quay về, ông ta ôm con trai nhảy ra khỏi xuồng cao tốc, ngay lập tức bị nhấn chìm trong dòng nước cuồn cuộn. ...

Bởi vì chất độc có trong ánh nắng mặt trời, trong lòng mọi người bắt đầu có điều sợ hãi, lo sợ thời tiết lại đột ngột thay đổi.

Vài ngày liên tục, trong tiểu khu không có ai dám ra ngoài, mọi người ai cũng sợ mặt trời lại đột ngột xuất hiện, hoặc sẽ xảy ra những biến cố khác.

Cha của cảnh sát Tống bị bệnh mẩn ngứa cấp tính do không khí lạnh, sau khi Diệp Phù khám bệnh, báo với họ rằng đây là một loại bệnh viêm da, bệnh ngứa ngoài da, trên bàn tay sẽ xuất hiện những đám mụn nước và nốt đỏ, làm cho người ta khó có thể ngừng gãi.

May mắn thay, lúc trước khi cảnh sát Tống ra ngoài tìm vật tư đã mang về rất nhiều thuốc, bên trong đó có tuýp thuốc kem bôi ngứa.

Về đến nhà, Diệp Phù xịt thuốc sát trùng lên người, tuy bệnh mẩn ngứa không lây nhưng không thể tồn tâm lý may mắn không xảy ra chuyện gì được.

Những ngày tiếp theo, số ca bệnh mẩn ngứa tăng đột biến, vẫn là mẩn ngứa ở các bộ phận khác nhau trên cơ thể, bệnh này chủ yếu xảy ra ở phụ nữ và người già, nếu là như mẩn ngứa ở tay chân có thể nhanh chóng điều trị bằng thuốc.

Nhưng phần lớn phụ nữ mắc phải căn bệnh này đều bị ngứa ở vùng kín, Diệp Phù cũng không biết phải làm sao.

Những con cóc biến mất trước đó, ngày hôm sau khi mặt trời ló dạng, chúng sôi nổi nhảy lên khỏi mặt nước, mà những con cóc xuất hiện lần này dường như lại không giống nhau.

Những con cóc xuất hiện lần này trên da có những cái mụn nhỏ hơn nhưng dày đặc hơn. Màu da của chúng cũng chuyển từ nâu sẫm sang xanh đậm, và đôi mắt lồi đặc trưng của chúng dường như lại lồi ra thêm một chút.

Diệp Phù không xác định được những con cóc xuất hiện lần này còn có thể ăn được hay không, có phải nó đã biến dị? Cô bắt một con cóc về, dùng cách xử lý như trước đây, loại bỏ đầu và da, loại bỏ cơ quan nội tạng có độc, sau khi nấu chín màu canh không hề thay đổi, nhưng mùi hương càng thêm thơm nồng. Diệp Phù rất muốn bắt một con chuột tới thí nghiệm, nhưng từ sau khi mưa to, đám chuột đều bị chết đuối, muốn bắt cũng không có mà bắt.

Cô dùng giấy thử độc kiểm tra thử, cũng không phát hiện vấn đề gì, nhưng Diệp Phù vẫn không hành động thiếu suy nghĩ.

Đúng lúc này, tầng trên tầng dưới đều truyền đến từng đợt mùi hương mơ hồ.

Những con cóc mới xuất hiện có thể ăn được, nhiều người sau khi ăn cũng không có bất cứ phản ứng không tốt nào. Còn cóc từ đâu đến thì không ai quan tâm nữa, đối với những người đang khổ sở đấu tranh để sinh tồn mà nói, thì không có gì quan trọng hơn việc sống sót. Cho dù chỉ có thể sống thêm một ngày nữa, thì sống thêm một ngày.

Sáng hôm sau, Diệp Phù bị đánh thức bởi một loạt tiếng gõ cửa, khi cô mở cửa thì thấy Khâu Lan, cô phát hiện ra cô ấy có gì đó không thích hợp.

"Có chuyện gì xảy ra thế?"

Khâu Lan lắc đầu, lấy ra một củ khoai tây, muốn đổi với Diệp Phù một cái túi nilon lớn, Diệp Phù nhìn biểu hiện của cô ấy, lập tức hiểu rõ.

Ông nội của Khâu Lan đã tự sát, ông ấy dùng khoảng thời gian tỉnh táo không dài để viết cho Khâu Lan một bức thư từ biệt.

Khâu Lan thật cẩn thận lau vết hằn trên cổ cho ông nội, rồi mặc quần áo tử tế cho ông, sau đó bế ông cho vào trong túi.

"Ông nội thật là gầy, không ngờ tớ có thể bế ông một cách nhẹ nhàng như vậy".

Khâu Lan ôm ông nội đến phòng 601. Nơi đó đã thành khu mộ của tòa nhà D.

Trong nhà Khâu Lan bỗng trở nên trống trải, cô ấy nằm cuộn tròn trên giường, nắm chặt lá thư kia, trong mắt không còn chút ánh sáng.

"Tớ không còn người thân nào nữa. Ông bà, bố mẹ tớ đều mất cả rồi. Tớ không còn gia đình, tớ không còn gia đình nữa".

Cô ấy tự nói một mình.

Diệp Phù giúp cô ấy thêm củi lửa, kéo chiếc ghế dựa ngồi ở cạnh mép giường, im lặng bên cạnh cô ấy.

Diệp Phù có thể đồng cảm với Khâu Lan, nhưng cô không thể an ủi cô ấy.

Ông cụ Khâu vì không muốn làm gánh nặng cho Khâu Lan mà lựa chọn kết thúc sinh mạng chính mình, ông cụ để lại thư cho Khâu Lan chỉ nói ngắn gọn mấy câu.

Gửi cháu gái yêu nhất của ông, Khâu Lan:

Đay là lá thư ông viết cho cháu lúc ông tỉnh táo nhất, cháu không nên cảm thấy đau đớn và buồn bã vì sự lựa chọn này của ông.

Di nguyện cuối cùng của ông là không trở thành gánh nặng cho cháu, và có thể ra đi một cách đàng hoàng.

Cuối cùng, ông hi vọng cháu có thể sống thật tốt và trở thành một người kiên cường dũng cảm hơn nữa. ]

"Diệp Phù, chỉ có một mình, thực khó khăn phải không?"

Diệp Phù nhìn về phía cô ấy, Khâu Lan lặng lẽ rơi nước mắt.

"Tớ là người hạnh phúc nhất trên đời, ông bà, bố mẹ đều yêu thương tớ. Họ làm việc chăm chỉ và sống tiết kiệm, muốn dùng toàn bộ số tiền để mua cho tớ một căn nhà ở trung tâm thành phố sau khi tớ tốt nghiệp. Từ nhỏ đến lớn tớ đều nỗ lực học tập đạt thành tích tốt nhất, tớ còn muốn làm việc thật tốt, trở thành luật sư ưu tú nhất. Tớ làm việc thiện và không bao giờ làm điều xấu, tớ hiến máu cứu người, quyên góp quần áo cũ, quyên tiền, còn điền vào đơn hiến thi tặng cơ thể cho y học. Tớ tự cảm thấy bản thân là một người rất tốt".

Khâu Lan ôm ngực, biểu cảm đau khổ.

"Vì sao ông trời vẫn mang toàn bộ người nhà của tớ ra đi?"

"Để lại một mình tớ, Làm sao tớ sống nổi chứ? Tớ không thể sống được".

Khâu Lan chuyển từ nức nở kìm nén thành khóc to suy sụp, cô đấm đấm vào ngực, tuyệt vọng rơi nước mắt.

Khâu Lan 21 tuổi, mất đi người thân còn lại duy nhất, mái tóc bạc một nửa trong một đêm.

Hai ngày sau, Khâu Lan lấy lại bình tĩnh và bước ra khỏi cửa. ...

Mực nước bên ngoài đã ngập đến tầng 5, những hộ gia đình ở tầng 5 ở đó người thì chết, người di chuyển.

Vẫn không biết khi nào mới ngừng mưa to, mọi người bắt đầu cảm thấy chết lặng. Có lẽ, không còn ai có thể tin tưởng bản thân có thể sống sót. Chết đi, chỉ là vấn đề về mặt thời gian.

Diệp Phù và Khâu Lan bắt đầu thường xuyên đi ra bên ngoài tìm kiếm vật tư và củi đốt. Trong một khách sạn cũ nát, hai người tìm thấy không ít giường gỗ và tủ gỗ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp