Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 37


1 tuần

trướctiếp

Khi Diệp Phù lấy được đứa trẻ bị dây rốn quấn quanh cổ toàn thân xanh tím tái ra bên ngoài, cô không thể miêu tả được cảm xúc của chính mình.

Tiếng khóc của hai đứa trẻ từ yếu ớt đến vang dội, Diệp Phù gọi người đàn ông vào vệ sinh sạch sẽ vết bẩn trên người bọn trẻ, trong miệng thai phụ được nhét miếng vải, đau đớn đến mức ngất đi, tỉnh lại rồi lại ngất xỉu, cứ lặp lại như thế.

Diệp Phù giúp cô ấy khâu lại vết thương, thai phụ cũng không có mất máu quá nhiều, đây đã là kết quả tốt nhất.

Hai đứa bé, một nam một nữ, người đàn ông làm vệ sinh đơn giản rồi quấn bọn trẻ lại, đặt xuống cạnh giường nhìn chằm chằm không chớp mắt vào người vợ trên giường.

“Cô ấy không có vấn đề gì chứ?”

"Phải quan sát thêm một khoảng thời gian nữa, bởi vì không có thuốc gây tê, cô ấy là đau quá nên ngất xỉu, sau khi sinh cần phải chăm sóc cho thật tốt".

Phẫu thuật bốn giờ liền, tay Diệp Phù đã phát run, hiện tại cô chỉ muốn tắm rửa một cái, rồi đi ngủ một giấc, nhưng mà sản phụ chưa thoát khỏi nguy hiểm, nên cô chưa thể rời đi được.

Sau khi theo dõi hai giờ, tình huống của sản phụ vẫn rất tốt đẹp, Diệp Phù cầm theo nắm hạt đậu vàng người đàn ông cho cô rồi rời đi.

Trên đường quay về, cô vẫn luôn tự hỏi chính mình, nếu hôm nay cô thất bại, cô có gánh vác được trách nhiệm này không?

Chỉ bởi vì một đám hạt đậu vàng, vậy mà ma xui quỷ khiến làm cô đi đỡ đẻ, trong lòng Diệp Phù tự mắng mình vô số lần.

Tóm lại xen vào việc của người khác là dễ bị thiệt thòi, nhưng sau khi đỡ đẻ thành công cho hai đứa trẻ kia, trong lòng Diệp Phù lại cho chính mình giơ ngón tay cái.

Suy cho cùng bản chất con người luôn có hai mặt, cô cũng không ngoại lệ, vừa hối hận vì bản thân xen vào việc của người khác, nhưng đồng thời lại cảm thấy hạnh phúc vì sự ra đời của hai đứa trẻ.

Những hàng xóm ở tòa nhà D đang nhặt cóc, biết cô đi sang tòa nhà A đỡ đẻ, vội vàng hỏi cô xem đứa trẻ thế nào?

"Thai long phượng, rất khỏe mạnh".

Nhóm hàng xóm đều tỏ ra vui mừng.

"Tốt quá, đứa bé khỏe mạnh thật tốt".

"Đúng là chuyện vui lớn, có trẻ em sinh ra, chứng tỏ thiên tai rất nhanh sẽ qua đi".

"Ha ha ha ha, thật tuyệt vời".

"Trẻ em chính là hi vọng đó".

Chế biến thịt cóc thực ra rất đơn giản, lấy nọc cóc và toàn bộ nội tạng ra ngoài, mổ phanh cơ thể ra phơi cho khô. Nhưng bây giờ không có mặt trời, dùng máy phát điện để sấy khô hiển nhiên là lãng phí dầu và điện, Diệp Phù chỉ đành tạm dừng lại.

Tuy rằng thịt cóc có thể ăn được, nhưng mấy ngày lại lan tràn, hiện tại muốn ra khỏi cửa cũng không có chỗ đặt chân.

Khâu Lan đã bắt đầu đốt giường gỗ và tủ quần áo trong nhà, cây xanh bên ngoài đã bị chặt hết sạch, chỉ có thể di chuyển một số đồ đạc bằng gỗ trong những căn phòng trống để đốt sưởi ấm. Nhưng sau khi con cóc xuất hiện, việc đi lại liền trở lên khó khăn, tòa nhà bên cạnh có người ra khỏi cửa, bị con cóc từ trong nước nhảy lên tấn công tập thể, cuối cùng bị ngã vào trong nước rồi bị cuốn đi.

Ngập úng càng ngày càng nghiêm trọng, cảnh sát Tống mang về một tin tức không tốt, cây cầu bắc qua sông Lan Thành đã bị sập và bị nước cuốn trôi, nhiều khu dân cư cũng đang xuất hiện nguy cơ lún sụt.

Sự xuất hiện của con cóc có lợi nhưng cũng có hại, tuy mang đến rất nhiều phiền toái, nhưng ở phạm vi nhất định, nó cũng giúp giải quyết được vấn đề ăn uống.

Diệp Phù không còn lười biếng nữa, cũng bắt đầu xách xô ra ngoài nhặt cóc. Sản phụ ở tòa nhà A nhặt được một cái mạng về từ quỷ môn quan, Diệp Phù đi khám lại cho một lần, người đàn ông đối với cô ấy rất tốt, hai đứa bé cũng được chăm bẵm không tồi.

Điều Diệp Phù không thể ngờ chính là thai phụ trong tiểu khu này quả thật không ít, lại còn có rất nhiều người mang thai sau khi xảy ra thiên tai. Bởi vì dinh dưỡng không đủ và chịu lạnh nên rất nhiều người sảy thai.

Dưới cơn mưa lớn và nhiệt độ thấp, một đợt khí lạnh tràn qua, mọi người đều không thể ra ngoài, dù đã trang bị đầy đủ trang phục dày kín, nhưng khi không khí lạnh thổi tới, Diệp Phù vẫn cảm giác được toàn bộ xương cốt đều đau đớn.

Gió rít ngoài cửa sổ tạo ra những tiếng "rên rỉ", làm cho Diệp Phù bị đau mắt, cô vừa ra ngoài nhặt cóc, khi quay về, một luồng khí lạnh thổi qua người cô, khiến cho mắt cô bị kích thích đến mức chảy nước mắt.

Nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, Diệp Phù đành phải bật máy sưởi trước tiên, các ngón tay sưng đỏ vì lạnh, bắt đầu ngứa ngáy khó chịu, các ngón chân bắt đầu mưng mủ và bong tróc da, Diệp Phù ngâm chân rồi bôi nửa tuýp thuốc mỡ.

Sau khi chườm nước nóng lên mắt, đau đớn mới dịu đi một chút, nghỉ ngơi nửa giờ cơ thể từ từ khôi phục lại ấm áp, Diệp Phù mang hai thùng cóc ra ngoài ban công, nhanh chóng xử lý.

Nhưng mà, làn sống lạnh đến ngày thứ ba, rất nhiều người đột ngột xuất hiện trạng thái bệnh tật như dị ứng không khí, bị mẩn ngứa, viêm mũi, chàm.

Diệp Phù vẫn luôn đóng chặt cửa, phải bảo vệ chính mình trước tiên, khi nào có thời gian rảnh rỗi cùng năng lực mới có thể làm những việc khác.

Mỗi ngày bật máy sưởi năm tiếng, thời gian còn lại dựa vào hơi ấm còn sót lại. Trong phòng khách, Diệp Phù lót ba tấm ván cách âm, lấy ra một sợi dây nhảy để vận động giữ ấm.

Hai ngày sau, mưa lớn đột nhiên dừng lại, sau đó trên bầu trời xám xịt bị xé toạc ra một cái lỗ, ánh sáng mạnh mẽ chiếu xuống. Diệp Phù nhìn mặt trời đột ngột xuất hiện, thay vì hưng phấn hay kích động, ngược lại cô lại có một loại dự cảm không tốt.

Mặt trời chỉ xuất hiện trong ba giờ, mà trong ba giờ này không chỉ mưa lớn cũng tạnh, sấm sét biến mất, không còn không khí lạnh lẽo, mà ngay cả cóc cũng trốn trong nước.

Mọi người đều phấn khích đến mức la hét trong nhà, ở trên ban công, ở ngoài hành lang vàm thậm chí chạy cả bên ngoài. Họ cho rằng thảm họa đã kết thúc.

Nhiều người nhân cơ hội ra ngoài tìm vật tư và củi đốt, nhưng chỉ mới ra ngoài nửa giờ, không ít người có cảm giác bỏng rát ở mắt và da.

Ba tiếng sau, mặt trời đột nhiên biến mất giống như chưa từng xuất hiện, mà những người ra bên ngoài, môi ai cũng tím tái như bị trúng độc, nôn mửa cùng tiêu chảy, làn da sưng đỏ, đôi mắt không ngừng chảy nước mắt.

Cửa phòng Diệp Phù bị gõ vang, người đứng ngoài cửa khóc lóc cầu xin cô mở cửa chữa trị, sau khi trang bị đầy đủ vũ khí, cô cầm đao và hộp dụng cụ mở cửa.

Nhìn thấy bệnh nhân được đưa tới đây, trong mắt Diệp Phù hiện lên vẻ khiếp sợ, cô kiểm tra một phen, phán đoán ban đầu là trúng độc ánh nắng.

Lúc này, lại có thêm mấy người được gia đình đưa đến đây chữa trị, Diệp Phù cũng phát hiện ra đặc điểm của chất độc đến từ mặt trời.

Làn da bị bỏng, từ sưng đỏ đến đen nhánh, sau đó lở loét trên phạm vi lớn, tóc rụng từng mảng, mắt đỏ sưng tấy, chảy nước mắt, nôn mửa và tiêu chảy, rối loạn nhịp tim, ý thức mơ hồ.

Diệp Phù không có biện pháp cứu chữa, cô có một chút thuốc bôi trị bỏng, nhưng không thể lấy ra được, hơn nữa thuốc trị bỏng thông thường chưa chắc có thể trị được vết bỏng do nắng độc.

Nói thẳng ra, người bị trúng độc ánh nắng chỉ có thể chờ chết.

Diệp Phù nói bản thân mình không cứu được, nhóm người nhà không chịu nổi cú sốc này, khóc khàn giọng ở hành lang, bởi vì đại đa số những người bị trúng độc đều là thanh niên.

Tầng 8 tòa nhà D cũng có một người ở bị trúng độc ánh nắng, anh ta lên cơn co giật rất nhanh, sau khi nôn ra bọt rồi phun ra máu tươi, chỉ trong vòng một giờ đồng hồ đã qua đời.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp