Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 36


1 tuần

trướctiếp

“Dạy tôi bài học á? Anh ta còn mạng để quay về chắc? Tôi nói cho cô biết, Trần Chí không về được đâu”.

“Anh có ý gì? Tôn Hạo, câu vừa rồi anh nói là có ý gì?”

Thôi Lệ với Tôn Hạo bắt đầu cấu xé đánh chửi lẫn nhau, Trần Đại Hà sau khi trấn an Tôn Kiệt, tiến lên cho mỗi người một cái tát.

“Hai người các ngươi còn tiếp tục, thì cút ra khỏi cái nhà này, Tôn Kiệt là cháu ngoại tao, sẽ ở lại đây, hai đứa khác họ chúng mày cút xéo cho tao”.

Tôn Hạo và Thôi Lệ nghe thấy lời này, không cam lòng mà thu hồi cánh tay đang cào xé đối phương, Trần Đại Hà nhìn vào bụng Thôi Lệ, hạ giọng nói: “Cô tốt nhất là giữ được đứa bé này”.

Diệp Phù gắp một con cóc ở cửa, mặc kệ tình cảnh thảm thiết nhà họ Trần, nhanh chóng đóng cửa vào phòng.

Diệp Phù dùng dao phẫu thuật cắt đầu con cóc, tiếp theo là lột da và làm sạch nội tạng, cô nhớ rõ cóc tuy có độc, nhưng có thể ăn được, biện pháp giải quyết chúng nó tốt nhất chính là biến chúng nó thành thức ăn.

Nghĩ đến việc chúng nó vốn sống trong nước đọng, Diệp Phù do dự trong giây lát, nhưng cũng chỉ là chần chừ một chút, sau khi thu thập xong, cho dầu vào nồi đun nóng, giống như cách chế biến thịt ếch xanh, đều có thể chiên dầu hoặc luộc chín.

Nhìn nồi thịt cóc mới ra lò, từng đợt mùi hương thịt thơm chui vào mũi, Diệp Phù ăn một miếng, thực lòng, mùi vị quá ngon.

Chỉ là cái thứ này dường như đã biến dị, con cóc lớn nhất ngang với quả bóng rổ, có tác dụng phụ hay không, còn phải theo dõi thêm mấy giờ nữa.

Ba tiếng sau, không có bất cứ phản ứng gì có hại, Diệp Phục mặc lại quần áo bảo hộ, lần lượt đến nhà Khâu Lan và cảnh sát Tống để nói cho họ biết chuyện này.

Sau đó, Diệp Phù quay trở về nhà, lấy một cái thùng rồi ra bên ngoài bắt cóc.

Khâu Lan và gia đình cảnh sát Tống luôn luôn tin tưởng tuyệt đối lời nói của Diệp Phù, lập tức gia nhập vào việc bắt con cóc. Những người khác trong tòa nhà nhìn thấy bọn họ nhặt cóc liền hỏi cảnh sát Tống, lập tức biết được cái thứ này có thể ăn được.

"Những con cóc này nhảy ra từ trong nước, có thể ăn được sao? Trong nước có bao nhiêu ghê tởm, còn có người chết ngâm trong đó kìa".

"Đúng vậy, mọi người đã quên mấy ngày hôm trước những cái xác trương phình nổ mạnh kia sao? Ai da, ban công nhà tôi đều toàn thịt nát, thối chết mất, còn có cả dòi".

"Nhưng Diệp Phù đã nói thứ này có thể ăn, chứng tỏ cô ấy đã ăn thử rồi, cô ấy còn không sợ, chúng ta sợ cái gì?"

"Cô ấy học y, vốn dĩ đã gan lớn".

"Các người không ăn thì tôi ăn, dù sao đều là thịt, ăn no để sống sót mới là đúng đắn".

Có người cảm thấy ghê tởm, có người lại nhanh chóng tham gia vào đội ngũ nhặt cóc.

Hiếm khi Diệp Phù có lòng tốt nhắc nhở một câu, con cóc có độc, phải cắt đầu và lột bỏ da, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể có tác dụng phụ khác hay không, cô cũng không dám đảm bảo.

Diệp Phù nhặt một thùng rồi về nhà, cô bào chế thử một lần trước tiên, xem có thể thành công chế thành dược liệu hay không.

Đại đa số mọi người đều rất tích cực, nhưng cóc là loài vật sinh sản nhanh chóng, giống như ra hẹ, cắt sạch sẽ, lát sau lại rậm rạp mà mọc ra đầy hành lang.

Cho đến khi trời tối, Diệp Phù vừa nằm lên giường, bên ngoài tiếng cóc kêu từng đợt quả thực như âm thanh ma quái chui vào trong tai, thậm chí còn át cả tiếng mưa to và tiếng sấm sét.

Ngày hôm sau, đội ngũ nhặt cóc phát triển lớn mạnh, thậm chí còn có người vớt từ trong nước. Những người ngày hôm qua nói ghê tởm, hôm lại lại tích cực nhất.

Tin tức thịt cóc có thể ăn được lan truyền ra ngoài, trong tiểu khu, thậm chí bên ngoài đường phố, đều có người lái xuồng cao tốc mang theo lưới đánh cá đi bắt. Đương nhiên, có đôi khi họ cũng vớt được một số thứ bất ngờ, chẳng hạn như xác chó mèo hoặc xác chuột chết.

Buổi chiều, tòa nhà bên cạnh có người ngộ độc, mọi người đều cảm thấy bất an, nhưng mà ngộ độc thuộc về xác suất rất nhỏ, bởi vì hộ gia đình kia không xử lý sạch sẽ thịt cóc, may mắn chỉ có nôn mửa và tiêu chảy một ngày, không nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì thiếu nước, đại đa số người đều chế tạo dụng cụ lọc nước đơn giản, dùng than củi lọc nước mưa một lần, sau khi đun sôi dùng để uống hoặc nấu ăn.

Có không ít người mắc bệnh tiêu chảy, hoặc bị giun đũa, không chỉ có hàng xóm trong tòa nhà D, mà toàn bộ tiểu khu Hạnh Phúc đều mắc bệnh, bắt đầu đến tìm Diệp Phù khám bệnh.

Dựa theo ngày thường, trong bụng có giun đũa chỉ cần uống một ít thuốc là có thể tiêu diệt giun đũa rồi bài tiết ra ngoài. Nhưng Diệp Phù không có khả năng lấy thuốc cho họ mà chỉ có thể dùng kim châm cứu châm cho họ vài cái.

Vào ngày này, một cư dân của tòa nhà A đến gặp Diệp Phù vì vợ anh ta sắp sinh và nhờ Diệp Phù hỗ trợ đỡ đẻ.

Đối với việc đỡ đẻ Diệp Phù không có chút kinh nghiệm nào, nhưng đối phương lấy ra một nắm hạt đậu vàng, lời từ chối đến bên miệng cô lập tức nuốt trở lại.

Tuy rằng không biết còn có một ngày dùng đến thứ này hay không, nhưng ma lực dụ hoặc của vàng, Diệp Phù không chống cự nổi.

Đi theo người đàn ông vào tầng 10 tòa nhà A, vừa mới mở cửa, Diệp Phù đã ngửi thấy một mùi máu tươi nồng nặc, trong nhà cực kì ẩm ướt, trên mặt đất còn có nước. Thai phụ nằm trong phòng ngủ, vẫn luôn kêu khóc không ngừng, nhìn bụng cô ấy vừa tròn vừa to, Diệp Phù nheo mắt.

“Vợ à, bác sĩ tới, em cố gắng lên”. Người đàn ông đi tới nắm lấy tay thai phụ, không ngừng trấn an cô ấy.

Diệp Phù đưa tay sờ sờ bụng thai phụ, là thai song sinh.

“Bác sĩ Tiểu Diệp, cô mau nghĩ cách cứu vợ của tôi, nhất định phải giữ lại mạng sống cho cô ấy”.

Diệp Phù nhìn về người đàn ông có dung mạo bình thường này, có chút kinh ngạc, dù sao trong bụng cũng là thai song sinh, nhưng người đàn ông này lại cầu cô giữ mạng người vợ”.

Vị trí thai không thuận, đầu thai chưa vào cửa mình, thai phụ quá gầy yếu, xương chậu không mở.

Lúc này Diệp Phù đã quên mất chuyện nắm đậu vàng, cô mở cái hộp, lấy ra công cụ giải phẫu bên trong.

“Trước tiên tôi sẽ cố gắng làm cho cô ấy sinh con tự nhiên. Nếu không thể sinh thường được, thì cô ấy sẽ phải sinh mổ. Nhưng trước đây tôi chưa từng học cái này, đây cũng là lần đầu tiên tôi đỡ đẻ, nếu có gì ngoài ý muốn...”

“Bác sĩ Tiểu Diệp, mọi người đều nói cô rất lợi hại, tôi cầu xin cô, nhất định phải cứu tính mạng của vợ tôi, chỉ cần giữ được tính mạng của cô ấy là được”.

Diệp Phù thấy tinh thần anh ta hoảng loạn, chỉ có thể đuổi anh ta đi ra ngoài, trong nhà này chỉ có hai vợ chồng sinh sống, Diệp Phù nhìn thấy trong phòng ngủ có rất nhiều quần áo trẻ sơ sinh, tã giấy và sữa bột.

Diệp Phù phát hiện cổ tử cung của thai phụ co bóp yếu, đương nhiên sẽ khó sinh con, cô tự nhủ hết lần này đến lần khác là phải bình tĩnh, đây là ba mạng người, không liên quan gì đến nắm đậu vàng kia.

“Tôi phải làm phẫu thuật sinh mổ cho cô, không có thuốc tê, cô có thể chịu đựng được không?”

Thai phụ bắt đầu mất đi sức lực, nghe thấy lời Diệp Phù nói, cô ấy yếu ớt gật đầu, rồi nắm chặt lấy cánh tay Diệp Phù.

“Giữ lấy đứa trẻ, bác sĩ, cầu cô giúp tôi giữ lấy bọn trẻ”.

Diệp Phù cùng cô ấy nhìn nhau vài giây, nắm ngược lấy tay của thai phụ.

“Tin tưởng tôi, cũng tin vào chính bản thân mình, được rồi, cô cứ thả lỏng trước, không phải căng thẳng, cũng không cần sợ hãi, cô có thể nói chuyện với tôi, nói bất cứ chuyện gì cũng được”.

Diệp Phù lấy ra toàn bộ dụng cụ phẫu thuật, cử động ngón tay cho linh hoạt, sau khi gật đầu với thai phụ, lập tức bắt đầu trận phẫu thuật nguy hiểm nhất.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp