Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 35


1 tuần

trướctiếp

“Thời gian tự khỏi tầm bao lâu? Hơn nữa còn khó chịu, có cần phải uống thuốc gì hay không?”

“Có thể lau một chút thuốc, ví dụ như thuốc mỡ chứa chất kháng sinh, hoặc là uống siro Song Hoàng Liên, thuốc viên Thị Kiều thanh nhiệt cho trẻ em, siro Hoàng Chi Hoa”.

Chị Tống vội vàng đi lấy hòm thuốc, tìm kiếm ở bên trong.

“Có siro Song Hoàng Liên, hiện tại cho Văn Văn uống luôn chứ?”

“Ừ, chờ bệnh thủy đậu lên hết, đừng để cho cô bé gãi, không thì phải bôi thuốc, còn để lại sẹo. Thời điểm hiện tại, khắp nơi đều có vi khuẩn gây bệnh, cần phải cẩn thận tránh cảm nhiễm”.

Cảnh sát Tống cầm giấy bút ghi lại, thấy Diệp Phù sắp đi, anh ta lấy ra một túi đồ vật đưa cho Diệp Phù, lần này Diệp Phù không nhận hết, chỉ lấy một củ khoai tây.

Về đến nhà, Diệp Phù nhanh chóng cởi quần áo và kính bảo hộ, bỏ khẩu trang xuống, bật lò nướng điện, uống một ly nước ấm, chờ cho tay chân ấm áp một chút thì đi thu thập lại chiến lợi phẩm nhặt được hôm nay.

Củi vẫn đặt ở ngoài ban công, chăn bông được tìm thấy trong một bao tải ở kho hàng, còn chưa từng được mở ra, rất sạch sẽ.

Buổi tối, Diệp Phù làm món cá hầm ớt.

Trái cây trong không gian Diệp Phù còn chưa từng lấy ra ăn, rửa sạch một quả táo rồi cắn một miếng, Diệp Phù lấy máy tính bảng, tiếp tục xem nốt bộ phim hoạt hình lúc trước chưa xem xong.

Ngày hôm sau, một tiếng nổ lớn phá vỡ sự yên tĩnh trong tiểu khu, Diệp Phù kéo rèm nhìn ra bên ngoài, thấy trên kính pha lê dính vào ít đồ vật màu trắng, nghĩ tới điều gì, cô lấy kính viễn vọng ra, tìm kiếm mấy thi thể trôi nổi trong nước.

Quả nhiên, thi thể đã biến mất.

Diệp Phù đã từng xem qua video ngắn cảnh cá voi nổ mạnh, nghe nói vụ nổ của xác chết bị trương phình có thể sánh với sức nổ của bom.

Đây cũng là lần đầu tiên cô thấy được trực quan tại hiện trường như vậy.

Khi nhiệt độ hạ xuống âm 16 độ, toàn bộ sâu bướm độc biến mất trong một đêm, chỉ để lại xác chết dính nước và mùi hôi thối nồng nặc khắp nơi.

Cảnh sát Tống ra bên ngoài tìm vật tư, khi quay về nói cho Diệp Phù, một tòa tiểu khu kiểu cũ tối hôm qua đột nhiên sụp xuống trước mắt anh ta, cả vùng đất thụt xuống biến thành một cái hố lớn, người trong tiểu khu không còn một ai sống sót.

Diệp Phù hiểu được sự lo lắng của cảnh sát Tống, mưa to liên tục trong một tháng, nước ngầm đến ngày thứ ba đã không chứa nổi, mặt đất bị xói mòn, nền đất bị hư hại, thì đương nhiên sẽ xảy ra sạt lở.

Dòng nước lũ cuốn toàn bộ cát cá, cây cây, xe cộ, sắt thép từ thượng nguồn xuống hạ nguồn, khi bị chặn ở chỗ nào đó, nước tích tụ lại không thể tiếp tục chảy xuống dưới, gây ngập úng cục bộ.

Trong lòng Diệp Phù biết rõ sắp có một trận lũ lụt lớn hơn nữa sắp xảy đến.

Đường sụp xuống, vỡ đê chắn đập chứa nước, sạt lở đất đá...

Lan Thành nằm ở địa thế thấp, một khi đê chắn đập chứa nước vỡ ra, sẽ bị nước bao vây biến thành hòn đảo cách biệt.

Bệnh thủy đậu trên người Văn Văn đã gần như khỏi hẳn, may mắn là chị dâu Tống không hề lây bệnh.

Diệp Phù về đến nhà, đột nhiên có chút bồn chồn bất an.

Có nhiều yếu tố không thể kiểm soát khiến cho cô lo lắng, nếu tiểu khu Hạnh Phúc sụp đổ, cô phải làm gì để tự cứu mình.

Quỹ đạo của tận thế trong kiếp trước không khác bao nhiêu so với kiếp này, nhưng Diệp Phù nhớ rõ, kiếp trước, tiểu khu ở phía trước kia không hề sụp xuống. Chẳng qua đến lúc trời cực nóng, có bình ga trong một hộ gia đình phát nổ, toàn bộ tòa nhà bị hủy, nhưng vẫn cứu được vài người sống sót từ bên trong ra ngoài.

Chiều hôm đó, Diệp Phù ra ngoài kiểm tra lại một lần, khi cô tận mắt thấy chỗ đó thụt xuống thành hố sâu khổng lồ, lòng cô như thắt lại.

Dòng nước tích tụ từ phía tây chảy vào hố lớn, tạo thành cảnh tượng như thác nước đổ, trên bầu trời xuất hiện ánh sáng hiếm hoi, Diệp Phù đứng ở phía trên mặt hố, mơ hồ nhìn thấy một vạt cầu vồng.

Cô có cảm giác khó chịu không diễn đạt được, giây phút này cô mới thực sự nhận ra sự nhỏ bé của bản thân.

Trong nhất thời, cô cảm thấy bản thân đang sống trong một game thảm họa, có bản tay vô hình lần lượt tạo ra các cấp độ tai nạn, sự cố hố khổng lồ đột ngột xuất hiện là một thử thách vượt cấp, mà số người chết trong hố khổng lồ chỉ là nhân vật được cài đặt sẵn trong game thảm họa này.

Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như thấy được nụ cười khinh thường, đột nhiên, đôi tay kia tạo ra một trận gió, dễ dàng cuốn cô xuống cái hố khổng lồ.

Diệp Phù đi đường vòng đến công viên chặt cây lúc trước, đáng tiếng, ngay cả gốc cây cũng không còn.

Đi ngang qua một khu dân cư đang xây dựng dang dở, thấy bên trong vẫn còn sót lại một số cây cối, Diệp Phù lái xuồng cao tốc đi tới, dùng rìu chặt cây xanh thành nhiều đoạn rồi đặt lên thuyền, Diệp Phù cử động ngón tay có chút cứng đờ, chuẩn bị dọn dẹp quay về.

Trên đường quay về, trên thuyền máy của Diệp Phù xuất hiện một con cóc, chẳng qua con cóc này to đến mức đáng sợ, con cóc ngồi chồm hỗm ở phía sau xuồng cao tốc, nhìn chằm chằm vào Diệp Phù, đôi mắt tròn xoe, lồi ra, toàn thân là mụn bọc, màu da nâu đen khiến cho Diệp Phù nghĩ đến sâu bướm độc đã biến mất.

Cóc là loài vật lưỡng cư, ngủ đông, tức là thời tiết rét lạnh sẽ không xuất hiện, huống chi hiện tại nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm mười mấy độ. Trước đây Diệp Phù đã từng thấy con cóc, chúng chỉ to bằng nắm tay, còn to bằng quả bóng đá như này vẫn là lần đầu tiên bắt gặp.

Thứ này xấu xí đến mức những người mắc hội chứng sợ lỗ nhìn thấy nó có thể sẽ chóng mặt buồn nôn.

Cóc là loài vật có độc, nhưng cũng có thể chế thành dược liệu. Diệp Phù nhìn chằm chằm có trong vài giây, rồi dùng một cành củi chọc nó rơi vào trong nước.

Trở lại tòa nhà D, Diệp Phù lại nhìn thấy mấy con cóc ở trên hành lang, lúc này cô đã lấy lại tinh thần, xem ra, sâu bướm độc biến mất, lại có chóc xuất hiện.

Quả nhiên hai ngày sau, con cóc lại giống như sâu bướm độc lúc trước, xuất hiện khắp nơi ở trong nước và trên hành lang.

Người dân khổ không thể tả xiết, mở cửa ra là không có chỗ đặt chân, mà đông đảo con cóc cùng nhau phát ra tiếng kêu "Tặc, tặc, tặc". Không giống với tiếng ếch kêu, tiếng kêu của cóc có hiệu ứng tiếng vang rất lớn, truyền vào trong tai người liền cảm thấy da đầu tê dại.

Hơn nữa, cóc có sức bật kinh người, chỉ cần có người bước ra ngoài, ngay lập tức chúng nó sẽ nhảy lên bám vào người, chất nhầy trên bề mặt da của nó không chỉ có độc mà còn sền sệt, dính vào cơ thể người rất khó lau sạch được.

Diệp Phù cố ý dùng cây đuốc và thuốc trừ sâu xua đuổi chúng nhưng không thành công, mỗi khi con cóc phát ra âm thanh cổ nó lại phình ra, giống như đang bơm khí. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Phù lại tưởng tượng đến những xác người bị trương phình lên.

Từ khi có cóc xuất hiện, Diệp Phù không hề tiếp tục đi ra ngoài, mực nước bên ngoài tiếp tục dâng lên, tầng 5 tràn ngập nguy cơ.

Nhà bên cạnh, Tôn Kiệt đột nhiên mở cánh cửa ra, đám cóc trong hành lang tràn vào nhà, Diệp Phù nghe thấy cách vách truyền đến từng tiếng hét giận dữ cùng tiếng đánh đập, nghĩ tới điều gì đó, cô mặc quần áo bảo hộ vào, cầm cái kẹp, mở cửa bước ra ngoài.

"Mau đánh chết chúng nó, quăng ra ngoài, nhanh chóng ném ra ngoài cửa, đóng cửa lại, đừng để cho đám cóc này chui vào nữa".

"Ba, trên ban công đều là mấy thứ này, chúng nó nhảy vào trong phòng ngủ rồi".

"Đều tại Tôn Kiệt, đang yên lành mở cửa làm gì, một thằng ngốc, chỉ biết phá hoại".

"Không phải cô cũng là đồ vô dụng sao? Nếu dám nói con trai tôi nữa, tôi đánh chết cô, cái đồ đàn bà thối".

"Anh dám đánh tôi? Tôn Hạo, trong bụng tôi có con trai của Trần Chí, chờ anh ấy trở lại, tôi sẽ bảo anh ấy cho anh một bài học".


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp