Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 34


1 tuần

trướctiếp

Tôn Kiệt ở nhà bên cạnh lại bắt đầu khóc lóc tìm mẹ, thằng bé mở cửa, khóc to ở ngoài hành lang.

“Mẹ và bà ngoại mày đều biến thành quái vật, bọn họ cắn cổ người còn uống máu người, ông ngoại và ba của mày đã đuổi hai người họ ra ngoài”. Người hàng xóm ở tầng 11 nói xong còn chỉ tay hướng ra ngoài.

“Nếu mày còn hét nữa, bọn tao sẽ ném mày ra, để cho quái vật bên ngoài cắn đứt cổ mày, sau đó mày cũng biến thành quái vật”.

Tôn Hạo và Trần Đại Hà vừa nghe thấy vậy, lập tức muốn tiến đến tranh luận, lại bị xẻng sắt trong tay đối phương dọa sợ đến mức lùi lại.

Tôn Kiệt ngồi bệt ở dưới đất, không ngừng lắc đầu, thằng bé không tiếp thu được việc bà ngoại và mẹ đều biến thành quái vật, cũng sợ hãi bản thân biến thành quái vật. Sau khi được Tôn Hạo bế về nhà, Tôn Kiệt náo loạn khóc lóc cả đêm, ngày hôm sau tỉnh dậy, thằng bé như biến thành người khác, đôi mắt đờ đẫn, khóe miệng chảy nước dãi, chỉ biết cười ngây ngô gọi mẹ.

Diệp Phù không biết những chuyện này, chỉ khi Khâu Lan đến nói chuyện cùng cô, cô mới biết.

"Tôn Kiệt bị những lời đó dọa thành ngớ ngẩn, thật là đáng thương".

Có đáng thương hay không? Có lẽ là vậy.

Mưa to 25 ngày, chiếc radio bắt được một số âm thanh đứt quãng.

[Mưa lớn trên toàn thế giới đang dần trở lên nghiêm trọng. Tất cả mọi người phải bảo vệ sự an toàn của bản thân. Côn trùng có nọc độc xuất hiện ở nhiều nơi. Mực nước tiếp tục dâng cao. Sạt lở đất... ]

Bởi vì tín hiệu kém nên chỉ có thể nghe được đứt quãng những lời này.

Tòa nhà D lại có một ông cụ bị chết cóng, người chết do hạ thân nhiệt có một đặc điểm, là trên mặt đều mang theo nụ cười như đang mơ một giấc mộng đẹp. Người nhà ông cụ cực kì đau buồn, ông lão năm nay tròn 80 tuổi, sinh nhật vừa diễn ra một tháng trước khi sảy ra tận thế.

Cây xanh xung quanh đã bị những người sống sót chặt hết, cảnh sát Tống cách một ngày lại đi ra bên ngoài một lần, cũng không phải lần nào anh ta cũng có thu hoạch, có đôi lúc còn mang theo thương tích trở về.

Sau đó, có mấy người trong tòa nhà D đến tìm anh ta, tất cả mọi người đều nhận rõ tình hình, nếu không có năng lực thì không thể tồn tại được trong thế giới này, mà một người cho dù có bản lĩnh cũng là thế đơn lực mỏng. Mọi người bắt đầu kết hợp với nhau thành cái tiểu đội, kết đoàn ra ngoài kiếm củi và vật tư, người đông thế mạnh, gặp phải bọn cướp cũng không quá sợ hãi.

Diệp Phù bệnh nặng vừa mới khỏi, lập tức đem toàn bộ nhà cửa quét dọn một lần, rồi quyết định bồi bổ một phen.

Đây là lần đầu tiên Diệp Phù nấu cơm sau khi cắt điện cắt nước, cho nước cốt lẩu vào, lại bỏ thêm gia vị, Diệp Phù uống một ngụm rượu trắng, toàn thân đầu trở nên ấm áp.

Nghĩ tới điều gì, Diệp Phù quay về phòng ngủ cầm ra một cái máy tính bảng, bởi vì nhiệt độ quá thấp nên máy tính bảng khởi động cực chậm, may mắn là cô đã tải xuống hàng ngàn bộ phim truyền hình và vô số tiểu thuyết. Diệp Phù tìm một bộ phim hoạt hình nhẹ nhàng vui vẻ để xem.

Khó có được khoảnh khắc hưởng thụ những phút giây thoải mái, ăn lẩu và xem tivi, cho dù bên ngoài có là tận thế thì cũng liên quan gì đến cô đâu?

Ăn cơm và tắm nước nóng xong, Diệp Phù thỏa mãn nằm ở trên giường, trong lúc mơ màng, dường như cô thấy được chính mình đang bới rác tìm thức ăn, hai chân cô vừa dẫm, nhanh chóng bị dọa tỉnh. ...

Hôm sau, Diệp Phù vốn tính toán đi ra ngoài một chuyến, lại bị Khâu Lan kéo đến nhà cô ấy.

"Diệp Phù, tình hình của ông nội của tớ hai ngày hôm nay không tốt, tớ không biết ông bị làm sao vậy, dù tớ dỗ dành như thế nào, ông tớ đều không chịu ăn uống gì".

Diệp Phù nhìn chằm chằm ông cụ đang nằm ngơ ngác trên giường, bệnh đãng trí người già là một loại bệnh không thể chữa khỏi, cô không có nghiên cứu về phương diện này, cũng không biết nên chữa trị ra sao.

"Là tuyệt thực, hay là không muốn ăn?"

Khâu Lan giật mình sợ hãi, không dám tin mà nhìn Diệp Phù: "Cậu nhắc đến tớ mới nhớ tới, quả thực ông nội tớ rất giống với tuyệt thực".

Diệp Phù ra hiệu cho cô ấy đi ra ngoài nói chuyện, hai người đi tới phòng khách, Diệp Phù sắp xếp lại ngôn ngữ, nhỏ giọng nói: "Ông nội của cậu có đôi khi sẽ tỉnh táo, ông cụ biết bà nội của cậu, cha mẹ của cậu đều đã qua đời, trong lòng khó chịu, có thể là có ý định tuyệt thực để tự sát, về phương diện khác, có thể là ông cụ cảm thấy là gánh nặng cho cậu, muốn tiết kiệm đồ ăn cho cậu".

Khâu Lan ngơ ngác nhìn chằm chằm cánh cửa, đột nhiên cô ấy ngồi xổm trên mặt đất, hai tay ôm đầu nhỏ giọng khóc nức nở.

"Cái gì ông tớ cũng biết, Diệp Phù, cái gì ông tớ cũng hiểu".

Diệp Phù vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Đừng tự trách nữa".

Diệp Phù rời khỏi nhà Khâu Lan, tâm trạng cũng có chút suy sụp, mạt thế đáng chết này, đây là muốn hủy diệt thế giới và khiến loài người tuyệt chủng sao.

Lần này Diệp Phù không đi xa, cô đến một công viên cách đó 3 km, hôm nay trời mưa to nên rất ít người ra ngoài. Cô tìm chỗ không có người, chặt mấy cây, sau đó thu vào không gian, chỉ để một bó nhỏ trên xuồng cao tốc, nhìn thấy một đội người mang cưa máy đến chặt cây, cô im lặng rời đi.

Lấy ra bình giữ nhiệt uống một ngụm trà nóng, Diệp Phù nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng chửi bậy một câu.

Rời khỏi công viên, Diệp Phù đi đến con phố thương mại bên cạnh, mặc dù khu vực này đã bị người dân xung quanh lục soát qua, nhưng Diệp Phù vẫn tuân theo nguyên tắc không bỏ sót từng cái kim sợi chỉ, đi lên nhặt được hai bộ chăn bông.

Thấy thời gian không còn sớm, tuy thu hoạch tạm được, nhưng dựa theo diễn biến thời tiết cực đoan gần đây, sau cơn mưa lớn sẽ có gió mạnh giật trên cấp 10, cho nên tốt nhất là nhanh chóng về nhà.

Mực nước đã nhấn chìm hoàn toàn tầng 4, Diệp Phù quay trở lại tòa nhà D, phủi sạch đám sâu bướm độc bên ngoài quần áo bảo hộ, sau đó tháo hai bộ chăn bông và củi, vận chuyển đồ vật và thuyền cao tốc quay về tầng 10 thành hai đợt.

Vừa về tới nhà, chị Tống vội vàng chạy xuống, nhìn thấy Diệp Phù, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu Diệp, cuối cùng cô cũng về rồi".

Thấy chị ta như vậy, Diệp Phù đành phải theo chị ta lên tầng 12 trước, vốn dĩ còn tưởng cảnh sát Tống bị thương, nhưng không ngờ lại là Văn Văn xảy ra chuyện. .

"Tiểu Diệp, từ sáng sớm hôm nay Văn Văn đã có chút không thích hợp, nó phát sốt, trên người còn xuất hiện một ít nốt đỏ, có phải nó sốt cao và bị dị ứng không?"

Cảnh sát Tống và cha Tống mẹ Tống đứng ở bên cạnh lo lắng nhìn Văn Văn. Diệp Phù không còn cách nào, đành phải kiểm tra những nốt đỏ trên cơ thể cô bé trước tiên.

"Biểu hiện của Văn Văn rất giống với bệnh thủy đậu. Tôi nhớ lúc còn nhỏ đã từng bị thủy đậu, và cô bé cũng có các triệu chứng tương tự".

Diệp Phù nói xong, cha Tống vỗ vào đùi thở dài: "Đúng là bệnh thủy đậu đậu, trước khi phát ra bệnh thủy đậu có vài ngày ủ bệnh, mấy hôm trước tinh thần Văn Văn uể oải, đều do tôi, nếu như tôi phát hiện ra sớm thì tốt rồi".

"Ba, ngài đừng tự trách, mắc bệnh thủy đậu sẽ không nguy hiểm". Tuy rằng cảnh sát Tống an ủi cha Tống, nhưng biểu cảm của ông ấy vẫn rất căng thẳng, không có chút thả lỏng nào.

"Tiểu Diệp, phát bệnh thủy đậu có thể tự khỏi chứ?"

"Sẽ tự khỏi, nhưng cũng sẽ lây bệnh, nếu chưa từng mắc bệnh này, có khả năng sẽ bị lây bệnh".

Người nhà họ Tống người nọ nhìn người kia, ai cũng cố nhớ lại xem khi còn nhỏ có từng mắc bệnh thủy đậu hay không. May mắn, ngoại trừ chị Tống, tất cả đều từng mắc. Sau khi khỏi bệnh thủy đậu, họ đã có sức đề kháng và sẽ không dễ dàng bị lây bệnh, hơn nữa tỉ lệ nhiễm bệnh sẽ rất nhỏ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp