Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 33


1 tuần

trướctiếp

“Cho tôi nợ đồ vật, chờ chúng tôi thắng lợi quây về”.

Diệp Phù cũng cười: “Thuận buồm xuôi gió”.

Nhìn theo bọn họ đi xuống lầu, lúc Diệp Phù chuẩn bị quay về thì cửa nhà bên cạnh mở ra, Thôi Lệ trang bị cẩn thận mang theo bao tải, phía sau còn có Tôn Hạo.

Nhìn dáng vẻ thì bọn họ cũng chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm vật tư.

Sinh hoạt trong mạt thế gian nan, phụ nữ mang thai lại càng khó khăn hơn nhiều, Diệp Phù hiểu được tâm trạng cùng suy nghĩ muốn phá thai của Thôi Lệ, nhưng cô thực sự không có loại thuốc đó.

Tuy nhiên, việc loại bỏ đứa trẻ không nhất định phải sử dụng thuốc, nhưng trong tiềm thức Diệp Phù không muốn dính vào chuyện như vậy.

Chiếc radio được đặt trên bàn trà trong phòng khách, nhưng từ đầu đến cuối không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Ở những góc khuất, bóng tối và tội ác cùng lúc bao trùm.

Trong kiếp trước, mạt thế năm thứ năm, toàn bộ thành Lan đã biến thành thành phố ma và bị bỏ hoang, những người còn sống sót sống như chó hoang kéo dài hơi tàn.

Diệp Phù từng phải ăn bánh bùn, vỏ cây, thịt chuột, thịt nhện, thịt gián...

Không có người nào hiểu được nỗi đau và sự tuyệt vọng khi chịu đói hơn cô.

Thời gian buổi chiều, Diệp Phù tỉa lại mái tóc hơi dài, tranh thủ đắp mặt nạ, sau đó lấy ra hai củ khoai lang đỏ đặt nướng trên bếp sưởi ấm, cô mang giường gấp vào phòng khách, trải chăn rồi chui vào nằm, radio không bắt được tín hiệu, chỉ có thể phát băng nhạc.

Tiếng hát du dương quanh quẩn trong phòng khách, khoai lang đỏ bên trên bếp lò sưởi tỏa ra mùi hương thơm nức, Diệp Phù có cảm giác như trở về tuổi thơ.

Lúc ăn xong khoai lang đỏ thơm ngọt, Diệp Phù cảm thấy buồn ngủ, rồi ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, nhiệt độ không khí lại thấp đi hai độ, Diệp Phù cảm giác được bụng dưới có cảm giác nặng nề, cô biết ngay có gì đó không ổn.

Có lẽ là do thời tiết nên lần tới tháng này của cô vô cùng khổ sở, dù đã uống thuốc giảm đau, nhưng cơn đau vẫn dữ dội đến mức cô không thể xuống khỏi giường. Diệp Phù đặt túi chườm nóng lên bụng mình, bụng nhỏ dần ấm áp, cảm giác quặn đau giảm bớt, bọc ủ ấm trẻ sơ sinh được cô bọc bên ngoài tất, nhưng cô vẫn cảm thấy rét, mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra trên trán, như thể cô rơi vào trong động băng.

Đến giữa trưa, Diệp Phù chịu đựng cơn đau đứng dậy nấu một nồi thuốc bắc, uống xong thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.

Cô nằm trên giường, đắp ba chiếc chăn bông, Diệp Phù cuộn tròn người, nghe tiếng sấm sét vang dội bên ngoài, cả cơ thể rơi vào trạng thái nóng lạnh luân phiên.

Diệp Phù tự đo nhiệt độ cơ thể, thấy mình 41 độ C. Cô thực sự bị sốt cao, ngoài việc bị đau do kinh nguyệt, cô còn bắt đầu xuất hiện các triệu chứng do sốt cao như chóng mặt, nghẹt mũi, đau họng, ho và sổ mũi.

Thật là nhà dột còn gặp cảnh mưa đêm, Diệp Phù đoán rằng dạo này cơ thể quá mệt mỏi cùng với thần kinh căng thẳng, tối hôm qua lại đột ngột thả lỏng, các vấn đề tích tụ trong cơ thể đồng loạt hiện ra.

Sau khi dán miếng dán hạ nhiệt độ lên trán và uống một nắm thuốc hạ sốt, Diệp Phù cảm thấy mệt mỏi đến mức không còn sức để giơ tay.

Trong hành lang có tiếng bước chân di chuyển, một lúc sau là tiếng chửi bới và cãi vã.

Diệp Phù cau mày khó chịu, tuy cách ba cánh cửa, nhưng dù sao cũng là nhà cũ, khả năng cách âm không tốt, nhất là khi bị bệnh, dường như tai trở nên nhạy cảm hơn nhiều.

Đầu tóc Diệp Phù ướt đẫm mồ hôi giống như vừa được vớt lên từ trong nước, quần áo giữ ấm dính sát vào cơ thể, sau khi ra mồ hôi dính dấp không thoải mái.

Trong mơ mơ màng màng, Diệp Phù lại ngủ thiếp đi, hai giờ sau, cô đột ngột tỉnh dậy, vội vàng rời khỏi giường.

Trong bụng giống như có khối băng, cử động một chút là đau, Diệp Phù thay túi nước nóng, đổi quần giữ nhiệt, quay trở lại trên giường, nhanh chóng chui vào.

Đến buổi chiều, cửa bị gõ vang, Diệp Phù chật vật đứng dậy mở cửa, bên ngoài là chị dâu Tống trang bị vũ khí đầy đủ, chị ta có chút giật mình khi nhìn thấy Diệp Phù khom người.

"Tiểu Diệp, em bị sao vậy?" Chị Tống lo lắng hỏi.

"Không có việc gì, chỉ là vấn đề nhỏ thôi, hai người bây giờ mới trở về?"

"Đúng vậy, chạy tới rất nhiều chỗ, người đi tìm vật tư bên ngoài quá nhiều, quay về lại gặp phải một chút phiền toái, may mắn là lần này thu hoạch không tệ. Tiểu Diệp, cái này cho em, mau cất đi, thân thể em không sao chứ?"

Diệp Phù lắc đầu: "Tôi không sao".

Nhìn thấy chị Tống đưa cho một túi đồ vật, Diệp Phù thoải mái nhận lấy.

"Sâu bướm độc ít đi rất nhiều đúng không?"

"Đúng vậy, sau khi nhiệt độ giảm xuống âm chục độ, số sâu bướm độc giảm đi đáng kể".

Diệp Phù gật đầu, cô không thể chịu đựng thêm nữa, sau khi nói vài câu với chị dâu Tống, cô đóng cửa lại, quay trở vào phòng. Nhưng mới được hai phút, cửa lại bị gõ vang, Diệp Phù thở dài, cắn răng đi ra mở cửa.

"Tiểu Diệp, cái này cho em, chăm sóc bản thân thật tốt".

Vẻ mặt chị Tống thương tiếc nhìn cô, Diệp Phù bỗng thấy sững sờ khi thấy trên tay mình là miếng đường đỏ và gói băng vệ sinh.

"Lần này đi ra ngoài rất may mắn, chúng tôi tìm thấy rất nhiều thứ này, bao bì đóng gói tốt, không bị ngấm nước". Nói rồi chị ta đem đồ vật nhét vào tay Diệp Phù, sau đó nhanh chóng rời đi.

Diệp Phù nhìn theo bóng dáng chị ta, tâm trạng có chút phức tạp.

Trong túi chị Tống đưa có hai chai nước, hai cái bánh mì nhỏ và một túi muối nặng 200g.

Mang đồ vật xếp vào phòng bếp, Diệp Phù khom lưng quay về phòng ngủ, lấy ra mũ len đội lên đầu, cô ngồi ở trên giường, nhìn bản thân mình trong gương. Bởi vì sinh bệnh, sắc mặt cô cực kỳ tái nhợt, đáy mắt một vòng quầng thâm đen, trong con ngươi còn tràn ngập tơ máu.

Lấy ra một hộp cơm rang, ăn được mấy miếng liền không còn cảm giác thèm ăn, Diệp Phù lại rót cho mình một bát thuốc đông y đắng chát. Lăn lộn qua lại, hình như bụng dưới đã đỡ đau nhiều rồi, buổi tối, Diệp Phù nằm trên giường, trên trán dán một miếng hạ sốt.

Ngày hôm sau, lượng máu chảy ra ít đi hẳn, không còn động một chút là giống như mở van nước, Diệp Phù vừa mới thở dài nhẹ nhõm, bỗng nhiên bụng kêu lên lộc cộc lộc cộc, tiếp đó là từng cơn đau quặn, xong đời, bị tiêu chảy.

Một lần nữa Diệp Phù lại cảm ơn chính mình đã mua mấy tấn cát mèo, tuy rằng xử lý phân của mình còn có chút xấu hổ và ghê tởm, nhưng dần dần sẽ quen, giống như hiện tại, bị tiêu chảy diễn ra thường xuyên hơn. Cô thực sự không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ sảy ra nếu không có cát vệ sinh cho mèo, cuộc sống của cô sẽ khó khăn đến mức nào.

Chạy qua chạy lại năm lần, Diệp Phù bủn rủn cả người, rõ ràng trong bụng không còn thứ gì, nhưng lần nào cũng khiến cho cô có cảm giác như gặp kẻ thù.

Trong phòng vệ sinh đốt một cây hương ngải cứu và xịt nửa chai nước thơm phòng, Diệp Phù kéo lê thân thể kiệt sức ngã lên giường, bất lực nhìn trần nhà trên đỉnh đầu, cảm giác sống không còn gì luyến tiếc.

Giữa trưa, Diệp Phù ăn hai cái bánh bao, uống một chén thuốc đông y, chuẩn bị quay về giường tiếp tục nằm, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cô đi đến ban công, kéo tấm cách nhiệt ra xa. Nhìn ra xa qua lớp kính dày, quả nhiên không còn con sâu bướm độc nào đậu trên đó, nhưng mưa to gió lớn như phát điên vậy, mưa một lúc, lại ngừng một lúc, có lúc sét đánh, có lúc lại nổi gió to.

Lượng người đi ra ngoài tìm kiếm vật tư cũng giảm bớt, sét đánh và gió lốc đáng sợ hơn mưa to rất nhiều, dù sao ai cũng sợ bị sét đánh trúng, trong tiểu khu không ít thi thể nổi lập lờ trong nước, đã bị ngâm trương phình biến thành người khổng lồ. Diệp Phù có cảm giác chỉ giây tiếp theo thôi sẽ nổ bùm một cái, nghĩ đến hình ảnh kia, bụng và dạ dày của cô lập tức liền không thoải mái.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp