Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 32


1 tuần

trướctiếp

Ngày hôm sau, Trần Đại Hà và Thôi Lệ có mặt trước cửa phòng Diệp Phù, chỉ sau một đêm tóc Trần Đại Hà trắng một nửa, ông ta như già đi mười tuổi, Thôi Lệ mặt không biểu cảm đứng ở bên cạnh, bộ dạng cũng nửa chết nửa sống.

“Tiểu Diệp, những việc trước đây, chú thực sự hổ thẹn, cũng rất xin lỗi, Trần Đan và mẹ nó đã... Không nói điều này, chú Trần đến đây, có một việc muốn xin cháu giúp đỡ, Thôi Lệ nói nó mang thai, phiền cháu có thể giúp đỡ khám xem thế nào được không?”

Ánh mắt Diệp Phù dừng trên bụng Thôi Lệ, cô ta phản xạ có điều kiện, ôm bụng lùi ra phía sau một bước.

“Tôi khám bệnh chữa bệnh đều yêu cầu trao đổi bằng vật chất”.

Trần Đại Hà gật đầu: “Chú hiểu, chúng ta sẽ không chơi xấu đâu”.

“Tiểu Diệp, cô có thể đến nhà của chúng tôi rồi bắt mạch được không?”

Diệp Phù nheo mắt lại, thực sự có chút tò mò không biết trong hồ lô của Thôi Lệ tính toán bán thuốc gì.

Đi vào nhà họ Trần, Diệp Phù chỉ cảm thấy không có chỗ để đặt chân.

Phòng khách bừa bộn bẩn thỉu, tràn ngập mùi hôi thối, Diệp Phù sửa lại khẩu trang, đi theo Thôi Lệ vào trong phòng ngủ của cô ta và Trần Chí.

Diệp Phù bắt mạch cho cô ta, mạch đập rất nhanh và rõ ràng, mạch như hạt châu, quả thực là hỉ mạch.

“Nhìn biểu cảm của cô, tôi đúng là mang thai rồi, thật buồn cười, cố gắng hai năm thì không mang thai, tận thế đến thì lại có bầu”.

Thôi Lệ vuốt bụng, uể oải nhìn ra cửa, thấy ánh mắt cô ta đờ đẫn, trong lòng Diệp Phù có một loại suy đoán.

“Cô không muốn à?”

Thôi Lệ ngẩng đầu nhìn Diệp Phù, lộ ra một cụ cười nhạt nhẽo.

“Trước đây, Trần Chí đã đưa ra tử lệnh trạng cho tôi, nếu như năm nay tôi không thể sinh con thì sẽ ly hôn, thật là buồn cười, anh ta hiện giờ không rõ sống chết, tôi lại mang thai. Trước kia mẹ và em gái anh ta thường xuyên nói bóng gió chế giễu tôi không thể sinh con, bây giờ có tin vui lại không có cách nào có thể chia sẻ cho bọn họ”.

Diệp Phù không nói chuyện, cô đưa mắt nhìn thoáng qua phòng ngủ này, vẫn bẩn thỉu lộn xộn như cũ, trên sàn nhà đầy cát và dấu chân, ẩm ướt khiến cho sơn trên tường mốc meo bong tróc, đồ đạc chất đống trong góc, chăn cũng ẩm ướt, mùi ẩm mốc sộc vào khoang mũi.

“Tiểu Diệp, chỗ cô có thuốc không?”

“Tôi sẽ không bán loại thuốc này”.

Thôi Lệ cười chua xót: “Cô là thiên tài mà, sao có thể không điều chế được loại thuốc đơn giản như vậy chứ, mưa to không ngừng, tôi không có cách nào nuôi được nó, sinh nó ra, chắc chắn chỉ làm tăng thêm kiếp nạn”.

Thôi Lệ lấy ra một cái hộp từ trong ngăn tủ, lưu luyến không rời mà đưa cho Diệp Phù.

“Cầu xin cô”.

“Thực sự tôi không có loại thuốc này, nhưng mà tôi hiểu cách làm của cô”.

Sắc mặt Thôi Lệ tối sầm: “Không có thuốc, vậy tôi phải làm sao bây giờ? Tôi phải làm sao để xóa bỏ nó?”

Diệp Phù không nói gì, cô kéo cửa đi ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy Trần Đại Hà đang trấn an Tôn Kiệt đang khóc lóc.

“Tiểu Diệp, thế nào rồi?”

Diệp Phù không nói chuyện, Trần Đại Hà lấy ra một cái bánh quy nén đưa cho cô, Diệp Phù mới gật đầu.

“Là mang thai”.

“Cô không được lấy đồ ăn của nhà chúng tôi, cái đó là của tôi, ông ngoại, chúng ta còn không đủ ăn, vì cái gì lại cho cô ấy?”

Tôn Kiệt xông tới muốn cướp bánh quy nén trong tay Diệp Phù, ánh mắt Diệp Phù lạnh lùng, đúng lúc này, Tôn Hạo ra cửa tìm củi vừa trở lại, nhìn thấy cảnh này, hắn ta vội vàng chạy đến kéo Tôn Kiệt ra phía sau lưng.

“Đứa nhỏ không hiểu chuyện, Tiểu Diệp cô không cần để ý, cô tới bắt mạch cho chị dâu à? Chị ấy không có việc gì chứ?”

Tôn Kiệt còn muốn ầm ĩ, bị Tôn Hạo lườm một cái, thằng bé sợ tới mức co rúm cả người lại.

“Cô ta không sao, tôi về trước đây”.

"Chờ một chút, Tiểu Diệp, tôi có chuyện muốn hỏi cô, lúc trước cô ra ngoài tìm vật tư, là tìm ở chỗ nào vậy? Là như thế này, cả vùng xung quanh đây đều là tòa nhà, các siêu thị khu thương mại xung quanh đây đều bị cướp đoạt sạch sẽ. Chị dâu có thai, ba tôi đã có tuổi, Tôn Kiệt lại còn nhỏ, tôi cũng muốn ra ngoài tìm nhiều vật tư một chút, vì luôn cảm thấy trận mưa to này vẫn chưa kết thúc.

"Đi xưởng chế biến thực phẩm".

"Cô và Khâu Lan còn đi ra ngoài chứ?" Hắn ta truy hỏi.

"Tạm thời không đi nữa, thời gian không còn sớm, tôi về trước".

Diệp Phù quay trở về nhà mình, vào cửa lập tức cởi bộ quần áo bảo hộ xuống.

Mấy ngày nay sâu bướm độc đã giảm bớt rất nhiều, nhưng ra ngoài vẫn cần thiết phải võ trang toàn bộ, mưa to lúc trút xuống, lúc lại dừng, nhiệt độ không khí hạ xuống liên tục, đã vượt qua âm mười ba độ.

Diệp Phù mang quần áo bẩn bỏ vào trong giỏ đựng đồ bẩn, quần áo bảo hộ được giặt sạch rồi phơi ngoài ban công, trong khoảng thời gian này, đã hỏng mất hai đôi giày leo núi.

Kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài, thấy rất nhiều người vẫn đang kiếm củi, vì lần trước bọn cướp tập kích bất ngờ nên tiểu khu Hạnh Phúc đã chết rất nhiều người, cho dù có gặp phải người quen thì mọi người cũng không còn tâm trạng để chào hỏi nhau nữa. Mọi người đều cúi đầu làm việc rồi nhanh chóng quay về.

Buổi chiều, trên ban công tầng 8 tòa nhà đối diện, một thanh niên đứng ở đó hét lên vài tiếng rồi nhảy xuống.

Những tình huống như thế này, gần như mỗi ngày đều xảy ra.

Sau thiên tai, không điện không nước không internet, thiếu nước thiếu đồ ăn, đội cứu viện chỉ tới hai lần, sau đó là không có tung tích, vật tư cứu viện cũng chỉ phát một lần, trạng thái tâm lý của không ít người từ chờ mong rơi vào tình cảnh tuyệt vọng.

Hiếm khi được rảnh rỗi, Diệp Phù dọn dẹp phòng khách một lần, tiêu độc rồi đốt một nén nhang ngải cứu.

Trong phòng vệ sinh để một cái thùng rác lớn, Diệp Phù đóng gói rác thải hàng ngày vào túi bóng nhỏ rồi bỏ vào trong thùng rác, chờ lần tới đi ra ngoài, đem rác rưởi thu vào không gian, rồi lại vứt bỏ.

Trong không gian còn rất nhiều hộp cơm, Diệp Phù vẫn luôn sử dụng vật phẩm tiêu hao, từ sau khi cắt điện cắt nước cô đã dừng nấu cơm, một khi mùi hương tràn ra ngoài, có khả năng sẽ đưa tới rất nhiều phiền toái, con người khi đói khát đến mức tận cùng, có thể làm bất cứ chuyện gì.

Lấy ra một cái thùng nhựa bé, Diệp Phù tính toán muốn ngâm chút đậu giá, coi như tìm thú vui trong khổ sở.

Buổi chiều, cảnh sát Tống và chị Tống cùng xuất hiện ở cửa, Diệp Phù thấy bọn họ trang bị kĩ càng, có chút không ngờ cảnh sát Tống sẽ mang theo vợ ra khỏi cửa đi tìm kiếm vật tư.

"Cô ấy không yên tâm tôi đi một mình, vừa lúc tôi cũng muốn mang cô ấy đi ra bên ngoài, từ từ thích nghi với thế giới ngoài kia".

"Hiện tại anh còn chưa thích hợp để ra ngoài, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi thêm mấy ngày". Diệp Phù có ý tốt nhắc nhở cảnh sát Tống.

"Nhưng tôi không chờ được, Tiểu Diệp, có lẽ suy đoán của cô đã đúng, chúng ta cần phải nhanh chóng chuẩn bị".

Anh ta nói chính là việc vỡ đập chứa nước, xung quanh Lan Thành có vài cái hồ chứa nước, nếu như bị vỡ, chắc chắn sẽ là kiếp nạn hủy diệt Lan Thành.

Nếu như rời đi, thì có thể đi đến chỗ nào? Làm sao có thể đảm bảo, chỗ khác cũng có thể an ổn?

"Chú ý an toàn". Diệp Phù nhìn hai người, chân thành nói.

"Được, nhưng mà trước khi đi, tôi còn muốn mua một đồ vật chỗ cô".

Diệp Phù nhanh chóng hiểu rõ, nói: "Còn thừa nửa bình, tôi lấy cho hai người".

Chỗ thuốc độc này, là sử dụng để chiêu đãi những tên cướp kia.

Bên trong còn cho thêm rất nhiều xác sâu bướm độc, hiệu quả lập tức tăng cao.

Diệp Phù đem nửa bình còn lại đưa cho bọn họ, cảnh sát Tống cảm kích cười.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp