Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 28


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù nhìn cảnh sát Tống những lúc như thế này mà anh ấy còn cố ý tới nhắc nhở cô, điều này khiến Diệp Phù rất bất ngờ.

Diệp Phù không bao giờ nợ ân tình của người khác nên vào nhà lấy một túi đồ đưa cho cảnh sát Tống túi ni lông bọc bên ngoài vẫn còn dính máu, đây là chiếm lợi phẩm đêm qua lấy được trên thuyền bơm hơi của đám cướp kia về, cảnh sát Tống nhận lấy và mở ra xem, bên trong lại có 2 cây cải thảo lớn.

“Cô không cần đưa cái này cho tôi, tôi nhắc nhở cô không phải nhằm vào cái này.”

“Tôi biết, anh cứ coi như là có đi có lại.”

Cảnh sát Tống hơi buồn cười, có đi có lại có nghĩa là như này sao?

"Được, tôi nhận, tình hình bên ngoài thế nào?"

"Trong nước lũ khắp các đường lớn ngõ nhỏ đều có rất nhiều xác chết, mực nước dâng lên rất nhanh, còn nữa." Diệp Phù ngừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Nhân thời gian này tích trữ thêm chút hàng hóa đi, mưa bão mãi không tạnh, nhỡ đâu hồ chứa nước cũng vỡ thì sao?"

Diệp Phù không nói nhiều nhưng cũng đủ để hiểu, sắc mặt cảnh sát Tống thay đổi, nghĩ tới cảnh hồ chứa nước bị vỡ, ánh mắt trở nên trống rỗng, sợ hãi.

Anh ấy căn dặn Diệp Phù mấy câu rồi trở về nhà, nhìn bóng lưng luống cuống của anh ấy, Diệp Phù thở dài.

Con người trước mẹ thiên nhiên, thật sự là nhỏ bé vô cùng.

Nhưng sự bền bỉ của con người lại rất mạnh mẽ, thiên tai nối tiếp thiên tai, kiểu gì cũng có người ngoan cường và nỗ lực để sống sót.

Sau khi Diệp Phù đi vào nhà thì sắp xếp chiếm lợi phẩm một lượt, lúc này mới phát hiện ra mang về được không ít đồ, sau khi sắp xếp xong xuôi thì thu hết vào trong không gian, chuyến đi này thu hoạch khá phong phú, Diệp Phù rất hài lòng.

Sau khi giải quyết xong bữa trưa, Diệp Phù kéo rèm cửa ra và quan sát tình hình bên ngoài, nhìn các thi thể lập lờ trên mặt nước ở khu chung cư, Diệp Phù cau mày, những tên cướp này thật sự chỉ là những tên cướp bình thường thôi sao?

Buổi chiều, cảnh sát Tống và vài người hàng xóm lại lắp đặt một cửa thoát hiểm ở tầng 4, trong lúc đó, Diệp Phù ra ngoài dọn dẹp đồ ở trên cửa, bất ngờ nghe thấy có mấy người ở tầng dưới đang bàn tán về cô.

"Một cô gái như cô ta lại ra ngoài 1 ngày 2 đêm, lại mang được cả vật tư về, chưa biết chừng lại giở mánh khóe gì đấy đáng xấu hổ."

"Ai mà biết được, nhưng mà gan cô ta lớn thật, đêm qua tôi nhìn thấy trên bộ quần áo bảo hộ cô ta mặc trên người lúc về toàn là máu, tôi nói cho các người biết nhé, cô ta có khả năng cũng đi cướp đấy."

"Tôi đã nói là cô ta không phải người tốt mà, làm gì có ai xin ở nhờ được nhà cô ta đâu, Nhiệm Vũ còn bị cô ta chặt mất một tay đấy, thật là tàn bạo."

"Cô ta mà chết ở bên ngoài có phải tốt không, sáng hôm qua nhà họ Nhiệm dùng rìu chém mà còn không phá được cánh cửa kia, chất lượng tốt thật, ngôi nhà của cô ta nhìn có vẻ rất an toàn."

"Nếu cô ta chết thì chúng ta nhờ ai khám bệnh chứ? Đừng nói nữa, tránh để bị người khác nghe thấy."

——

Buổi chiều, Khâu Lan có lên một lần, cô ấy bị cảm cúm, tình hình có hơi nghiêm trọng, may mà trước đó lúc tới siêu thị Đại Thuận mua đồ cô cũng mua được không ít thuốc.

"Diệp Phù, cũng may mà cậu an toàn trở về, sao cậu lại ra ngoài lâu như vậy, mọi người đều đang nói là cậu không về được, Nhiệm gia vì để trút giận mà dùng dao và rìu lên phá cửa nhà cậu, may mà cửa không bị hỏng."

Diệp Phù nhìn dáng vẻ uể oải của cô ấy, khuyên cô ấy về nhà nghỉ ngơi trước.

"Tớ không sao, chủ yếu là tớ đến để nói với cậu một tiếng là đêm hôm trước có cướp đến khu chung cư cướp bóc, bọn họ còn nói là đêm nay lại tới, hôm nay cậu đừng có ra ngoài, à không, mấy ngày này đừng có ra ngoài nữa, tớ nói cậu nghe, tòa nhà bên cạnh chết rất nhiều người, nam thì bị giết, nữ thì... Khâu Lan cứ nói liến thoắng, tâm trạng đột nhiên sụp đổ.

"Sao lại trở nên như thế này, Diệp Phù, chúng mình có được cứu không? Tớ rất sợ, tớ rất sợ chết."

Ai mà không sợ chết chứ?

"Khâu Lan, nếu như những người đó đến thì hãy đánh trả, đừng sợ, hãy nghĩ tới người nhà của cậu, cậu phải sống thì mới có thể bảo vệ được họ."

Khâu Lan ngơ ngác nhìn Diệp Phù: "Tớ không dám."

"Rất bình thường, chúng mình sinh ra ở thời đại văn minh, được giáo dục một cách bình thường, đến giết cá giết gà cũng không dám, chứ nói gì đến đánh trả lại những tên ác ma kia. Nhưng cậu sợ hãi, bọn chúng cũng sẽ không nhân từ nương tay với cậu, nếu như cậu chết rồi, thì cậu cảm thấy ông bà, bố mẹ cậu có sống tiếp được hay không?"

Ánh mắt của Khâu Lan dần trở nên kiên định, cô học ngành luật, cô tôn sùng pháp luật, nhưng cô cũng không phải con ngốc, cô ấy biết là sống sót mới là điều quan trọng nhất.

"Diệp Phù, cảm ơn cậu, cậu sáng suốt hơn tớ."

Diệp Phù lắc đầu: "Hoàn cảnh của chúng ta không giống nhau, cậu có nhiều nỗi bận tâm và suy xét hơn, được rồi, về nhà ngủ một giấc, lấy lại tinh thần chuẩn bị chiến đấu."

Sau khi Khâu Lan về, Diệp Phù nhìn cánh cửa nhà mình, sau khi về nhà thì lấy ra hơn 10 loại dược liệu, trộn lại thành một nồi thuốc độc.

Đem đun trong 3 tiếng đồng hồ, Diệp Phù đưa cho nhà cảnh sát Tống và nhà của Khâu Lan mỗi nhà một ít, chỗ còn lại thì đổ hết vào trong bình phun.

Màn đêm buông xuống, toàn bộ khu chung cư chìm vào trong sự yên tĩnh lạ thường, Diệp Phù mặc quần áo hẳn hoi rồi đứng ở trước cửa sổ, lấy ống nhòm ra nhìn xuống dưới lầu.

10 giờ, bên ngoài yên tĩnh, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, trong mưa bão đêm nay còn xem lẫn cả mưa đá, tiếng vang lên khi rơi xuống cửa kính khiến lòng người phát hoảng.

Diệp Phù thì không nới lỏng sự cảnh giác, 12 giờ, một giọt nước bắn lên trên cửa kính, Diệp Phù nghe thấy tiếng vang, trong lòng trong chốc lát chùng xuống, bọn chúng đến rồi, tới cũng không ít.

Diệp Phù nghe thấy một tiếng hét chói tai, cửa kính ban công của tòa nhà trước mặt bị bọn chúng đập vỡ, đám người kia không kiêng nể gì mà cười lớn, tay Diệp Phù đang run, gân xanh trên cổ tay nổi lên.

Cô nghe thấy tiếng cửa thoát hiểm ở dưới lầu bị rung lắc, bọn chúng ngoài dao còn mang theo cả rìu và cưa.

Cách đây rất lâu rồi, ước mơ của Diệp Phù chính là làm một bác sĩ ưu tú giống như bố mẹ, cầm dao lên chỉ để cứu người.

Nhưng hôm nay, cô vì để giữ mạng cho bản thân mà cầm con dao này lên để giết người, giết chết những tên ác ma mất hết tính người kia đi.

Giết chết bọn chúng thì bản thân mới có thể sống sót.

Diệp Phù hết lần này đến lần khác nói với bản thân, đây là vì dân diệt hại, không cần sợ hãi, không được nương tay, không được do dự.

Một tiếng "rầm" vang lên, cửa thoát hiểm tầng 4 đã bị phá dỡ, tiếng cười man rợ của bọn chúng vang khắp tòa nhà, rìu chém trên cửa như một lá bùa đòi mạng, giày vò mỗi con người.

"Cần xin các người hãy tha cho chúng tôi, nhà tôi chẳng còn gì cả, đừng giết chúng tôi, đừng giết chúng tôi."

"Bao gạo này không phải là đồ à? Lão già không trung thực, đêm nay lấy nhà của ông làm món khai vị, mấy anh em, đàn ông giết, đàn bà thì, ha ha..."

"Đừng, xin các người hãy tha cho chúng tôi."

"Cút, Long Hổ đường chúng ta đêm nay đến thăm nhà ông là vinh dự của các người đấy, lại còn không biết tốt xấu."

Một dao chém xuống, ông lão tuổi xế chiều chết không nhắm mắt.

Một người đàn ông to cao vạm vỡ lôi người đàn bà trẻ tuổi vào trong phòng ngủ, những người khác mỉm cười dâm đãng, bắt đầu càn quét vật tư trong căn phòng.

Tiếng gào thét thảm thiết từ tầng 4 truyền đến tầng 10, Diệp Phù nhắm chặt mắt, tay ấn lên tay nắm cửa, cô giống như một con sư tử sẵn sàng đi săn, chỉ chờ một cơ hội thích hợp nhất mà thôi.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp