Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 27


1 tuần

trướctiếp

“Chờ đã, tôi không nhìn thấy thuyền bơm hơi của cô, cô chắc chắn là ở bên dưới sao?”

Diệp Phù gật đầu: “Đương nhiên, cậu sắp xếp lại đồ đạc trên người để tránh bị treo ở trên bệ cửa sổ không xuống được, tôi xuống trước.”

Nói xong, Diệp Phù đã dần dần trượt xuống dưới, lúc sắp chạm đến mặt nước, Diệp Phù ngẩng đầu lên nhìn thì không thấy bóng dáng Tề Viễn đâu, thả thuyền bơm hơi xuống, sau khi bước lên và đứng vững thì mới tháo bao chống nước ở sau lưng xuống.

“Mau xuống đi.”

“Tôi bị sợ độ cao, nhỡ ngã xuống thì sao? Cô có cứu tôi không? Tôi không biết bơi.”

Diệp Phù...

"Ngã không chết được, đừng lề mề nữa, 5 giây, anh mà còn không xuống là tôi đi đấy."

Tề Viễn sợ đến mức vội vàng bò lên bệ cửa sổ: "Đừng đi, tôi nhảy xuống ngay đây."

Anh ta lúm lấy dây thừng như thể không hề sợ chết vậy, nhìn xuống dưới một cái, nhìn thấy thuyền bơm hơi còn chưa kịp vui mừng thì đã bị vũng nước ngập vừa bẩn vừa sâu dọa cho phải rụt người lại.

"5,4, 3..." Diệp Phù lập tức đếm ngược, Tề Viễn thấy cô nhẫn tâm như vậy nên cũng quên cả sợ, nhắm mắt lại và lập tức tụt xuống, vào giây phút quan trọng, Diệp Phù túm lấy một chân của anh ta và ném lên thuyền bơm hơi và lập tức khởi động động cơ, thuyền bơm hơi lao đi như một mũi tên bắn ra khỏi dây cung.

Còn trong tòa nhà lúc này, Nghê Dương dẫn theo một nhóm người tới phòng thí nghiệm nhưng không thấy ai cả.

"Quản lý Tiếu, những điều tôi nói đều là thật, có một nữ tặc tới công ty chúng ta trộm thuốc, Tề Viễn vì muốn rời đi nên đã đưa cô ta tới phòng thí nghiệm, ăn trộm hết thuốc đặc hiệu trong kết sắt rồi."

"Nữ tặc kia không có đồng bọn?"

Nghê Dương lắc đầu: "Không thấy đồng bọn của cô ta, cô ta nói cô ta có một chiếc thuyền bơm hơi và cô ta tới đây 1 mình."

Tiếu Hải nhìn chằm chằm Nghê Dương dò xét: "Thế sao cô không đi cùng bọn họ mà lại nói chuyện này cho chúng tôi? Có phải là bọn chúng vẫn còn đồng bọn, để cô ở lại đây là nội gián đúng không? Nghê Dương, tôi đã nói từ trước rồi, bây giờ tòa nhà công ty là an toàn nhất, ở đây có đồ ăn, tòa nhà rất cao nên tầng cao nhất sẽ không bao giờ bị nhấn chìm, ra ngoài chính là chết, Tề Viễn lại dễ dàng đi theo một người phụ nữ lạ mặt như vậy sao? Cậu ra là người có tiếng là khó gần, không phải là cái bẫy của cô và Tể Viễn đấy chứ? Căn bản không có cái gì gọi là nữ tặc ở đây cả."

Nghê Dương vừa oan ức vừa lo lắng: "Những gì tôi nó đều là thật, tôi không đi cùng bọn họ là vì tôi không tin người phụ nữ đó, hơn nữa hành vi đó của bọn họ là phạm pháp, tôi sao có thể thông đồng cùng với bọn họ được, quản lý Tiếu, những gì tôi nói đều là thật, đợi đội cứu viện tới chúng ta có thể báo cảnh sát, để cho cảnh sát đi bắt Tề Viễn và người phụ nữ kia.

Báo cảnh sát? E rằng bên ngoài đã hỗn loạn từ lâu rồi, bắt cái con khỉ.

Còn Diệp Phù và Tề Viễn lúc này đã gần tới chung cư Ảnh Sơn rồi, Diệp Phù quay đầu lại nhìn Tề Viễn đang vung qua vung lại ngọn đuốc để xua đuổi bướm độc, cất con dao găm ở cổ tay áo đi, sống lại một kiếp, cô làm sao có thể dễ dàng tin tưởng một người lạ như vậy được, ban đầu hứa là sẽ đưa anh ta đi cùng chẳng qua là muốn lợi dụng anh ta để có được số thuốc này, nhưng đến khi không thấy Nghê Dương đâu nữa, phản ứng đầu tiên của Tể Viễn là bảo cô mau chạy đi, Diệp Phù còn cảm thấy có chút bất ngờ, sau đó, anh ta thỉnh cầu Diệp Phù thay anh ta quay về xem chú mèo mà anh ta nuôi thì cô mới thật sự muốn đưa anh ra rời đi.

"Còn chưa hỏi tên của cô nữa, nghe giọng của cô thì chắc là cô vẫn còn rất trẻ, ra ngoài tìm thuốc là vì trong nhà có người bị bệnh sao? Cô không sợ sao, cô nhìn bên kia kìa, có phải là một cái xác đang trôi không?"

Diệp Phù liếc nhìn, trong lòng không chút dao động,

"Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, không cần thiết phải biết tên, còn về thi thể, trong tòa nhà công ty các cậu thấy cũng không ít, có gì đâu mà phải sợ."

Tề Viễn cười nhạt: "Cũng đúng."

Tới chung cư Ảnh Sơn, thấy khu chung cư thân thuộc biến thành bộ dạng này, Tề Viễn thở dài.

"Tôi còn tưởng là không có ngày sống mà trở về đây nữa cơ, cảm ơn cô, nữ hiệp sĩ không biết tên."

Diệp Phù định nghĩa lại từ nữ hiệp sĩ, cô rõ ràng là thổ phỉ và là một tên trộm

"Số thuốc này chia cho cậu 5 hộp, chưa biết chừng có thể đổi được vật tư."

Diệp Phù hiếm lắm mới có một lần ban phát lòng tốt, Tề Viễn cũng không ra vẻ, nhận lấy thuốc rồi nhét vào trong lồng ngực, sau đó bò vào từ cửa sổ nhỏ của lối hành lang tầng 4, thấy anh ta tiếp đất an toàn, Diệp Phù mới chuẩn bị lên đường về nhà.

"Chú ý an toàn." Tiếng nói của Tề Viễn bị mưa lớn lấn át, nhưng Diệp Phù vẫn nghe thấy được, cô giơ tay lên miễn cưỡng vẫy lấy 2 cái, rồi lại một lần nữa biến mất trong bóng tối.

Gần tới khu chung cư Hạnh Phúc thì đột nhiên bên cạnh xuất hiện 2 chiếc thuyền bơm hơi, trong tay bọn họ cầm dao dài, tấn công từ cả hai phía chuẩn bị đánh úp Diệp Phù, phản ứng của Diệp Phù rất nhanh, lúc bọn họ lao tới, cô đã lấy ra hai cái nỏ và bắn về hai phía, nhanh chóng phản kích, những người kia còn chưa kịp đến gần đã bị chôn thây trong nước lũ.

Diệp Phù ngơ ngẩn nhìn mặt nước, người cuối cùng chưa bị cung tên bắn chết, lúc định phản công thi bị cô xiên cho một nhát trúng tim, kính bảo hộ bị bắn đầy máu tươi, cách một lớp quần áo bảo hộ mà cô vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tanh.

Cô giết người rồi, từ trước đến giờ đây là lần đầu tiên giết người, không có cảm giác gì đặc biệt, chỉ cảm thấy trong lòng có một thứ gì đó trỗi dậy, cô giơ tay lên lau máu tươi trên kính bảo hộ đi, nhìn ngó xung quanh, không phát hiện thấy có bất cứ thứ gì bất thường, cô liền nhổ mũi tên trên người bọn họ ra, thứ này không rẻ rúm gì, không được lãng phí, đồ trên thuyền bơm hơi cũng được Diệp Phù lấy đi.

Còn 2 chiếc thuyền bơm hơi tràn ngập mùi máu tươi này, cô liếc nhìn một cái rồi rời ánh mắt đi.

Về đến tòa D, Diệp Phù xách đồ lên tầng, trên quần áo bảo hộ của cô vẫn còn một ít máu vẫn chưa bị mưa lớn gột rửa sạch sẽ, phòng 701 mở cửa, nhìn thấy Diệp Phù thì vô cùng kinh ngạc.

"Tiểu Diệp, em về rồi sao?" Giọng điều này, vẻ mặt này, giống như cho rằng cô sẽ chết ở bên ngoài kia vậy.

Đêm qua lúc ra ngoài có mấy nhà đều đã nhìn thấy, xem ra chỉ sau 1 ngày 2 đêm thôi mà những người này đã cho rằng cô sẽ chết ở ngoài kia rồi.

Diệp Phù không để ý đến chị ta, tiếp tục lên lầu, về đến cửa nhà, thấy vết tích bị dao búa chém vào bên ngoài ổ khóa, Diệp Phù cười lạnh.

Xem ra cô còn sống trở về, phải khiến một vài người thất vọng rồi.

Đi lên đi xuống 4 lượt mới chuyển được hết đồ lên nhà, đêm nay, tất cả mọi người ở tòa D đều biết Diệp Phù không chỉ đầy túi trở về mà trên người còn dính đầy máu.

Buổi trưa hôm sau, Diệp Phù bị một tràng gõ cửa làm tỉnh giấc, cô bọc mình lại thật chặt mới ra ngoài mở cửa, nhìn thấy là cảnh sát Tống, ánh mắt Diệp Phù tối đi.

(Nam chính có khả năng là rất muộn mới xuất hiện. )

"Đêm qua cô gặp cướp à?"

Diệp Phù trầm mặc vài giây rồi mới gật đầu.

"Tôi không có ý gì khác, gặp cướp đánh trả thì đây là tự vệ chính đáng, huống hồ bây giờ đã không giống trước đây nữa, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô là vẫn nên cẩn thận một chút, đêm hôm trước tòa C ở bên cạnh bị đột nhập vào nhà cướp, rất nhiều người bị giết, còn những tên cướp giết người cướp đồ kia còn dùng loa phóng thanh để đe dọa cả khu chung cư, nói là cứ cách một ngày lại đến một lần, nếu như không có gì bất trắc thì đêm nay bọn chúng sẽ lại tới, cô tạm thời đừng ra ngoài nữa."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp