Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 29


1 tuần

trướctiếp

“Đừng giết tôi, tôi biết nhà ai có đồ ăn, tôi có thể nói cho các người biết.”

Một đôi tay hôi hám bẩn thỉu bóp cổ Nhiệm Nguyệt, xách cô ta lên, ánh mắt người đàn ông không chút dè dặt đảo khắp người cô ta và phát ra tiếng cười gian ác.

“Vậy sao? Bây giờ tôi không muốn tìm đồ ăn mà có hứng thú với cô hơn.”

Nhiệm Nguyệt sợ phát run, cổ bị bóp chặt, mặt đỏ tía tai, hai mắt trắng dã.

“Tôi bị bệnh, tôi bị AIDS, có điều tòa nhà này có người sạch sẽ và xinh đẹp hơn, nhà 902 có một người, nhà cô ấy ngoài cô ấy ra toàn là người già, nhà 1001 có một người, cô ấy là trẻ mồ côi, trước đây từng là thủ khoa đại học của Lan Thành, nhà cô ấy có rất nhiều đồ ăn, tôi thấy cô ấy đem được rất nhiều đồ về, bọn họ đều xinh đẹp hơn tôi, tôi có thể dẫn anh lên đó, tôi thật sự là bị bệnh, đại ca, tha cho tôi đi cầu xin anh.”

"Tiện nhân, cô tưởng tôi không biết là cô đang lừa tôi à." Một cái tát giáng lên mặt của Nhiệm Nguyệt, cô ta quay mặt đi và nhỏ ra một ngụm máu, 2 cái răng bị tắt đến văng ra ngoài.

Đầu óc Nhiệm Nguyệt vừa đau vừa choáng váng, người đàn ông xé toạc quần áo trên người cô ta, một con dao kề trên cổ cô ta.

"Không muốn chết thì thành thật một chút."

"Đại ca, tôi thật sự bị bệnh, bệnh án ở trong tủ, không tin thì anh có thể xem, tôi không gạt anh."

Cha và em trai Nhiệm Nguyệt đã bị cắt đứt cổ, mẹ thì đang gào thét ở một căn phòng khác, tay cô ta vẫn cứ run rẩy, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại.

Người đàn ông mở tủ ra, nhìn thấy bên trong có một tờ bệnh án, nhưng bên trên đều là những thuật ngữ chuyên môn, người đàn ông mặc dù không hiểu nhưng không còn nghi ngờ Nhiệm Nguyệt nữa.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Nhiệm Nguyệt, anh ta chửi rủa, không chút do dự chém ngang cổ Nhiệm Nguyệt.

"Nhanh vậy sao?" Đồng bọn ở bên ngoài thấy người đàn ông đi ra thì cười với vẻ xấu xa.

"Nhanh cái con khỉ, con khốn bệnh hoạn, tiện nhân."

Sau đó, anh ta nhìn căn phòng vẫn còn phát ra tiếng kêu thảm thiết, chỉ lên phía trên: "Nghe nói tòa nhà này vẫn còn hai con bé trẻ đẹp."

Tầng 9, cửa nhà Khâu Lan bị đá tung ra, ông bà bị nhốt trong phòng, cô và bố mẹ cầm dao phay nghênh chiên với lũ cướp này, Khâu Lan nhớ tới những gì Diệp Phù nói, chỉ có sống mới có thể bảo vệ được người nhà. Tây cô cầm dao, vô cùng kiên định, trong giây phút này, cô biết rõ là thế giới này đã thay đổi và cô cũng thay đổi rồi.

"Đúng là có một cô bé xinh đẹp, Lão Tư, giết chết tên già này trước, cô gái này mang về để chơi dần."

Ông Khâu chắn trước mặt Khâu Lan và bà Khâu, nghe thấy lời nói của tên cướp, ông giơ con dao lên là muốn lao lên như bị con dao dài của đối phương chém đứt một cánh tay, sau đó tiếp tục là một nhát đâm thẳng vào bụng.

Khâu Lan trợn trừng hai mắt, trơ mặt nhìn bố mẹ lần lượt bị giết, đòn chống trả của cô ấy ở trước mắt những người đàn ông dũng mãnh lại trở thành trò cười, đúng lúc này thì cô ấy nhớ tới thứ mà Diệp Phù đưa cho mình, lấy chiếc bình thủy tinh ở trên bàn và phụt thẳng vào mặt những người kia.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, cơ thể người bị phụt rất nhanh liền bị phỏng và thối rữa, Khâu Lan thấy vậy, thì phụt tiếp về phía một người khác, mặc dù phản ứng rất nhanh nhưng người kia vẫn bị phụt lên mặt, rất nhanh toàn bộ khuôn mặt lập tức bị thối rữa và rã rời ra.

Chẳng trách mà Diệp Phù nói thứ này là dùng để bảo mệnh, nhưng không có nhiều, nhất định phải phụt phát nào trúng phát ấy, độ chính xác của Khâu Lan ở mức trung bình, không thể phun trúng phần cổ và ngực của bọn chúng.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của 2 người, Khâu Lan nhìn về phía bố mẹ ở một bên, cô giơ con dao lên, từng nhát từng nhát vung về phía hai tên cướp.

Đến khi bọn chúng không còn chút hơi thở sự sống nào Khâu Lan mới lấy lại tinh thần, nén đau thương và đưa bố mẹ sang một căn phòng khác, nhặt con dao dài của bọn chúng lên rồi rời khỏi phòng 902.

Khi Diệp Phù nghe thấy tiếng bước chân phát ra ở ngoài cửa liền nhanh chóng mở cửa và bắn mũi tên đầu tên ra, mũi tên của cô còn được tẩm độc, cô đã không còn nghe thấy tiếng gào khóc và tiếng kêu la thảm thiết nữa, cô giống như là bị mất trí vậy, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là phải giết chết đám người này, giết hết tất cả.

Cảnh sát Tống và cô phối hợp với nhau rất ăn ý, tầng 10, tầng 11, tầng 12 không có ai bị thương, cướp ở tòa D đều bị giết chết, người dân ở tòa D cũng chết rất nhiều.

Hai người lái thuyền bơm hơi tời trước của tòa E, nhìn thấy cảnh tượng bi thảm trước mặt, cảnh sát Tống suýt nữa thì không đứng vững, tay cầm mã tấu cũng run lẩy bẩy, Diệp Phù sớm đã thấy được sự tàn khốc của ngày tận thế, cô không có thời gian để phẫn nộ, một mũi tên bắn ra, tên cướp cầm dao lao tới bị bắn trúng một phát vào ngực và lộn nhào từ trên cầu thang xuống.

Nhóm cướp này có tất cả 18 người, bọn chúng chia thành 3 nhóm và tiến vào 3 tòa nhà của cư dân để giết người và cướp của, 2 tiếng sau Diệp Phù và cảnh sát Tống đã tiêu diệt hết bọn cướp này.

Quần áo bảo hộ của Diệp Phù đã rách tả tơi, áo khoác gió bên trong đẫm máu, nhưng may mà không bị thương.

Phần lưng, phần eo, bụng dưới và cẳng chân của cảnh sát Tống đều có vết thương do bị dao chém, trở về đến tòa D, anh ấy đã chỉ còn chút hơi tàn, miệng vết thương vẫn đang chảy máu, miệng anh ấy ngoài gọi tên con gái ra thì cứ phun ra từng ngụm máu lớn, Diệp Phù kéo anh ấy lên đến tầng 12 mới phát hiện ra là tất cả những người sống sót đều tập trung ở đây.

Ánh mặt bọn họ nhìn Diệp Phù không chút cảm kích, chỉ có sự sợ hãi, nhìn cảnh sát Tống thừa sống thiếu chết, bọn họ khiếp sợ lùi lại.

Diệp Phù tìm thấy Khâu Lan ở tầng 7, toàn thân cô ấy đều là máu, con dao cầm trong tay vụng về phía tên cướp ở bên dưới, Diệp Phù kéo cô ấy dậy và vỗ nhẹ vào vai, sau đó hai người lôi toàn bộ những tên cướp này đến nhà 601 để làm đồ ăn cho bướm độc.

"Trong tay các người có vũ khí, tại sao không xuất hiện sớm một chút, xuất hiện sớm một chút thì chồng tôi đã không phải chết."

Một người phụ nữ trung niên nhảy dựng lên định đánh Diệp Phù, lập tức, hai người trở thành mục tiêu công kích, trở thành nguyên nhân gây ra kiếp nạn này.

Diệp Phù không quan tâm đến những người này mà nhìn về phía Tống phu nhân, nghiêm túc nói: "Tình hình của cảnh sát Tống không ổn lắm, em tôi về nhà lấy hộp thuốc, mọi người cắt quần áo trên người anh ấy ra đi."

Sau đó lại nhìn Khâu Lan: "Tớ về nhà trước đã."

"Diệp Phù, cháu tới xem cho con trai cô với, nó nhất định vẫn còn cứu được, cháu mau đi cứu nó đi."

"Con trai tôi, bọn cướp đáng chết, bọn chúng không phải là người mà."

"Diệp Phù, sao vừa nãy cô không cứu vợ tôi chứ, cô rõ ràng là có thể cứu cô ấy mà."

"Tống Xuân Hòa, cậu có xứng đáng với nghề nghiệp của mình không? Cậu là một cảnh sát đấy, tại sao cậu không tới sớm một chút để cứu chúng tôi chứ, tại sao?"

Bọn họ chỉ trích, gào khóc khản cả cổ, không có một ai đứng ra nói đỡ cho cảnh sát Tống, nhà anh ấy còn có bố mẹ già và con gái còn nhỏ, cũng chẳng có ai nói đỡ cho Diệp Phù, cô chỉ là một cô gái mới 19 tuổi.

"Đủ rồi, nếu không phải là có Diệp Phù và cảnh sát Tống thì hôm nay các người đều sẽ phải chết, người nào người nấy cũng chỉ biết quỳ xuống đất van xin, trơ mắt nhìn người nhà bị giết, đến cả phản kháng còn không dám, còn có mặt mũi là chỉ trích Diệp Phù và cảnh sát Tống à."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp