Không Gian Độn Hóa: Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh

Chương 26


1 tuần

trướctiếp

Diệp Phù nghe thấy tiếng bước chân tiến gần đến phòng làm việc mà cô đang ở, từ từ gia con dao găm lên, đối phương đã ở bên ngoài cửa, nhưng không làm gì, đến lúc Diệp Phù tưởng anh ta sẽ đẩy cửa vào hoặc trực tiếp rời đi thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Cộc cộc cộc... bên trong có ai không?”

“Tề Viễn, cậu đang làm cái gì vậy? Cậu đang nói chuyện với ai đấy?” Cô gái kéo rèm cửa sổ đang cháy đến bên cạnh Tề Viễn, sợ hãi nhìn trước ngó sau.

“Chúng ta mau trở về đi, những con bướm độc này quá đáng sợ.”

“Người ở bên trong có thể mở cửa không? Chúng tôi không có ý xấu, chúng tôi chỉ có 2 người, đều là nhân viên của công ty này, tôi là Tề Viễn ở phòng nghiên cứu.

"Tề Viễn, bên trong có người thật sao?" Cô gái co rụt lại phía sau lưng Tề Viễn, rụt rè nhìn chằm chằm cánh cửa ở trước mặt.

"Cậu im miệng đi, đừng nói nữa." Tề Viễn gầm lên, cô gái uất ức bĩu môi, nhưng cũng vẫn ngoan ngoãn nghe theo và im lặng.

"Tôi biết bên trong này có người, tôi rất quen thuộc với nơi này, nếu như cậu muốn cái gì thì tôi có thể cung cấp và hỗ trợ."

Cô gái trừng mắt nhìn Tề Viễn, có vẻ như là đang lên án hành vi này của anh ta.

Diệp Phù sau khi cân nhắc mấy lần mới mở cửa ra, kẹt một tiếng, 3 người nhìn thấy nhau, đương nhiên, Tề Viễn và cô gái kia cũng nhìn thấy con dao găm phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong tay của Diệp Phù.

"Cậu là ai? Sau cậu lại ở đây?" Cô gái lên tiếng chất vấn, Diệp Phù không để ý đến cô ta mà nhìn về phía Tề Viễn.

"Cậu nói cậu hiểu về nơi này, nói đi, tình hình hiện tại của tòa nhà này."

"Cậu là con gái sao?"

Diệp Phù vừa lên tiếng, hai người liền sửng sốt, mặc dù cô đã được trang bị đầy đủ, bên dưới bộ quần áo bảo hộ còn đeo kính bảo hộ và khẩu trang, cũng không thấy được dung mạo thật sự của cô, nhưng dáng người Diệp Phù rất cao, phải cao ngang với Tề Viễn, trong tiềm thức của 2 người đều nghĩ Diệp Phù là một người đàn ông.

"Có vấn đề gì không?" Diệp Phù đóng cửa lại, hai tay khoanh trước ngực nhìn Tề Viễn.

"Tôi không phát hiện ra bất cứ tiếng động nào, sao cậu lại biết là trong này có người?"

Tề Viễn dùng ngọn đuốc quét một vòng phòng làm việc, không phát hiện ra người nào khác, sự phòng bị trong lòng cũng giảm bớt đi không ít.

"Vừa rồi tôi đã nói là tôi làm việc trong phòng thí nghiệm, mũi của tôi rất nhạy, có thể ngửi thấy mùi dù rất nhẹ, huống hồ, mùi thuốc diệt côn trùng trên người cậu lại rất nồng, có thể hỏi cậu vào đây từ lúc nào được không?"

"2 tiếng trước."

"Là để tránh mưa bão sao, hay là tới tìm đồ? Tôi thấy cậu toàn thân đều được trang bị đầy đủ, có lẽ có chuẩn bị mới tới đây, thế thì, cậu có thuyền bơm hơi đúng không?"

Diệp Phù đã đoán ra được mục đích của Tề Viễn.

"Có." Diệp Phù đùa nghịch với con dao ở trong tay nhưng mắt thì nhìn chằm chằm vào Tề Viễn.

"Được, tôi nói, toàn nhà này từ sau cơn mưa lớn ngày 1 tháng 4, có rất nhiều người làm thêm giờ bị mắc kẹt ở đây, có người đội mưa rời đi, những người còn ở lại vốn dĩ muốn đợi trời tạnh mưa, nhưng đợi đến 2,3 ngày mà mưa vẫn không tạnh, sau đó lại muốn đợi đội cứu hộ nhưng đội cứu hộ cũng mãi vẫn không thấy xuất hiện, số của cảnh sát và số phòng cháy chữa cháy đều không gọi được, sau này chúng tôi còn viết ký hiệu SOS ở trên cửa kính, nhưng cũng không có ai đến cứu chúng tôi, mãi đến khi cắt điện cắt nước, tín hiệu điện thoại cũng mất, mưa bão vẫn tiếp tục, mực nước dâng cao, nhiệt độ không khí giảm xuống, thậm chí còn xuất hiện bướm độc ăn thịt người."

Tề Viễn nói đến đây thì ánh mắt hiện lên chút hoảng sợ.

"Cậu nhìn thấy những thi thể kia không? Những tầng ở phía dưới tầng nào cũng có, bọn họ đều là nhân viên công ty, vì nhiệt độ không khí xuống thấp mà có 2 người bị chết cóng, mọi người tụ tập lại với nhau và cùng di chuyển lên tầng trên cùng, trước khi bướm độc xuất hiện, Tiếu Hải và Phương Tư Hàng đều vơ vét hết đồ ăn ở mấy tầng phía trên và cất giấu đi, chúng tôi chỉ có thể tới nhà hàng và mấy tầng bên dưới để tìm thức ăn, không ngờ là bướm độc xuất hiện, lại còn cắn mấy người liền, những người bị cắn cũng rất nhanh mà không qua khỏi, sau đó lại bị bướm độc gặm nhấm sạch sẽ."

"Bên trên còn có bao nhiêu người?"

"Cả tôi và Nghê Dương thì còn 24 người nữa, trừ Tiếu Hải và Phương Tư Hàng cùng với mấy tay sai của hai người đó ra thì chỉ có 14 người là không có đồ ăn, hôm nay đến lượt tôi và Nghê Dương xuống tìm đồ ăn."

Diệp Phù vuốt nhè nhẹ con dao ở trong tay, suy nghĩ về lời nói của Tề Viễn.

"Cậu muốn tìm cái gì? Nếu như tôi giúp cậu thì cậu có thể đưa tôi ra ngoài không?"

Diệp Phù nhìn về phía Tề Viễn, hai người nhìn nhau, Diệp Phù không nói gì, Tề Viễn cũng kiên nhẫn, không thúc giục.

"Tề Viễn, cậu đang nói cái gì vậy, đây là công ty của chúng ta, cậu để cô ta mang đồ của công ty đi thì cậu sẽ phải ngồi tù đấy, cậu có biết không hả?"

Tề Viễn cười lạnh: "Ngồi tù? Tùy đi, dù sao bây giờ tôi cũng chỉ muốn rời khỏi nơi quái quỷ này."

"Cậu muốn về nhà? Nhà cậu ở tầng mấy?" Diệp Phù hỏi.

"Nhà chung cư Ảnh Sơn, tôi ở tầng 26." Anh ta kích động, nói năng không đầu không cuối, nhìn ánh mắt của Diệp Phù giống như đang nhìn một thiên thần.

"Được, tôi muốn thuốc cứu mạng."

"Tôi đưa cô tới phòng thí nghiệm, ở đó có một số thuốc vừa mới được nghiên cứu ra."

Diệp Phù thích giao thiệp với những người thông minh như thế này, hai người ăn nhịp với nhau, Diệp Phù cầm đuốc thông đã tắt lên, dí vào ngọn đuốc của Tề Viễn để châm cho cháy, sau đó mở cửa.

"Đi thôi."

"Được lắm, Tề Viễn, cậu không được đưa cô ta đi, đây là tài sản của công ty chúng ta, tôi không cho phép cậu đưa cô ta đi, đợi đội cứu viện tới, tôi sẽ báo cảnh sát."

"Tùy cậu."

Nhìn hai người muốn rời đi, ánh mắt Nghê Dương nhìn về phía Diệp Phù như là muốn phun lửa: "Cô là đồ ăn cướp, đây là ăn cướp, cô sẽ phải ngồi tù."

Diệp Phù nhìn Nghê Dương với ánh mắt bình tĩnh, nói một câu "xin lỗi" rồi giơ đuốc lên nghênh ngang bước đi.

Phòng thí nghiệm ở tầng 48, thuốc đặc hiệu mà Tề Viễn nói, thực ra số lượng không có nhiều, chỉ có 40 hộp, Diệp Phù theo anh ta tới phòng thí nghiệm, kéo khóa bộ đồ bảo hộ và lấy một chiếc bao chống nước màu đen từ trong lồng ngực ra, sau khi thu dọn đồ xong, Tề Viễn nhìn về phía sau, giọng điệu lạnh lùng.

"Không thấy Nghe Dương đâu nữa, đi mau, cô ta tới tầng cao nhất báo tin rồi."

Vẻ mặt Diệp Phù không đổi, đóng gói lại đâu ra đấy rồi buộc ở sau lưng, Tề Viễn giục lần thứ 3 cô mới theo anh ta rời khỏi phòng thí nghiệm.

"Đi bên này, ở đây có một cửa thoát hiểm, chúng ta có thể đi xuống từ đây." Tề Viễn một tay cầm đuốc, một tay kéo rèm cửa sổ ở trên người, Diệp Phù cũng không do dự mà theo anh ta đi vào cửa thoát hiểm.

Trong thang bộ chỉ có tiếng bước chân của hai người và tiếng bướm độc bị giẫm nát, Tề Viễn mặc dù là một chàng trai trẻ tuổi nhưng lâu không được ăn gì, khiến cho thể chất cơ thể anh ta rất kém, đi được vài bước lại thở dốc một cách nặng nhọc.

Bởi vì Tề Viễn không theo kịp, hai người vừa đi vừa nghỉ, may mà những người kia không đuổi theo, tới tầng 4, Diệp Phù đi vào một phòng làm việc, quan sát tình hình bên ngoài cửa sổ một chút, mưa lớn vẫn tiếp tục rơi, mực nước đã sắp dâng lên đến tầng 4, cô mở cửa sổ kính ra, lấy ra một sợi dây thừng từ trong túi chống nước, sau khi buộc cố định lên song cửa sổ, Diệp Phù trèo lên bệ cửa sổ, quăng dây thừng rồi định nhảy xuống.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp