Cho dù Tô Yên có da mặt dày đến đâu thì đến buổi tối lúc đi ngủ vẫn lúng túng.
Cô tắm xong hồi lâu vẫn chưa ra phòng tắm, ngồi trên bồn cầu lau tóc, cúi đầu suy nghĩ nên làm thế nào cho phải, thật ra cô còn hơi đau nhưng nếu Giang Cảnh Xuyên lát nữa vẫn muốn thì cô nên nói thế nào mới được đây. Đây là lần đầu tiên của nguyên thân, cũng là lần đầu tiên của Tô Yên, nếu như vẫn ở trong cung có lẽ đám phi tần kia sẽ không tin.
Tô Yên bắt đầu không thể không nhớ lại chuyện trước kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong hậu cung cô được xem là người đặc biệt nhất, có được nhiều sủng ái nhất, nếu thật sự mà so sánh thì danh phận của cô không kém hơn bất kỳ người nào, bởi vì cô chỉ là đứa trẻ được Thái Hậu nhận nuôi, thuở nhỏ cô tận mắt chứng kiến cả nhà bị diệt, cô cho rằng sẽ bơ vơ lang thang cả đời rồi Thái Hậu nhận cô vào cung vô cùng chăm sóc, vốn muốn đợi tới lúc cô đủ tuổi sẽ tìm cho cô một người tốt mà gả lại không nghĩ tới rằng Hoàng Thượng trầm mặc ít nói lại chung tình với Tô Yên.
Hoàng Thượng không cho cô gả cho người khác, Thái Hậu không để cô gả cho Hoàng Thượng, hai người cao quý nhất hậu cung âm thầm phân cao thấp, cô bị kẹp ở giữa mà ngây người ở trong cung nhiều năm liên tiếp. Chờ sau khi Thái Hậu băng hà, Hoàng Thượng càng ngày càng không kiêng kỵ.
Người ngoài cũng cho rằng cô đã phát sinh quan hệ không thuần khiết với Hoàng Thượng nhưng cô thật sự không có, người đàn ông trầm mặc kia từng cam đoan với cô, hậu vị của hắn sẽ không có ai ngoài cô, sau khi tròn thời gian giữ đạo hiếu thì hắn sẽ để cô đứng bên cạnh hắn.
Lúc hắn nói những lời này, Tô Yên mới mơ hồ cảm giác được thì ra người đàn ông này thật sự thích cô, phi tần hậu cung nguyền rủa sau lưng cô thế nào cô đều biết nhưng cũng chẳng liên quan gì đến cô, cô chỉ muốn sống thật tốt, cô chỉ muốn có một ngày có được quyền thế, cô chỉ... Muốn tra rõ chân tướng mà báo thù cho người nhà mà thôi.
Lúc này Giang Cảnh Xuyên đang làm việc trong thư phòng, đột nhiên điện thoại reo, anh nhìn người gọi tới, hai hàng chân mày của Giang Cảnh Xuyên cũng nhăn lại.
Anh có chút bất đắc dĩ nhận lấy, người ở đầu kia ban đầu không nói gì, sau mấy giây giằng co, ông nói: "Cảnh Xuyên, con ở Hi Sơn biệt thự sao?"
Người gọi điện thoại tới là ba Giang Cảnh Xuyên, Giang Thiệu Diễn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Cảnh Xuyên cũng đoán được, với tình hình trước mắt giữa anh và Tô Yên đang có tiến triển đều sẽ bị quản gia truyền đến cho người bên nhà cũ, ba biết cũng là chuyện bình thường mà anh cũng không có ý định che giấu đáp, "Vâng."
Giang Thiệu Diễn thở phào nhẹ nhõm, ông thở dài nói: "Cảnh Xuyên, ba biết con không muốn cuộc hôn nhân này nhưng con cũng biết mà, ba và mẹ con không lay chuyển được ông bà nội, cho dù nói thế nào thì hiện giờ Tô Yên cũng là con dâu Giang gia chúng ta, con phải đối xử tốt với con bé, còn có bây giờ con cũng đã thành gia lập nghiệp, cũng nên nghĩ sinh thêm người thừa kế cho Giang gia."
Vốn ông không nên nói chuyện này với con trai nhưng vợ ông lại mặc kệ, không muốn quan tâm chuyện như vậy, chuyện này cũng liên quan đến tương lai Giang gia vậy ông cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn mà nói.
Hai cha con nói tới chuyện này khó tránh khỏi lúng túng, yên lặng một hồi, Giang Cảnh Xuyên bóp bóp mi tâm, thấp giọng nói: "Con đã biết."
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cảnh Xuyên cũng không thể tiếp tục xem hợp đồng nữa, anh đóng máy tính lại, đi tới trước cửa sổ, anh đâu phải không biết mình còn có trách nhiệm nặng nề này chứ nhưng chỉ là trước kia anh không muốn miễn cưỡng Tô Yên, đương nhiên anh cũng không có ý định có con riêng khiến Tô Yên và người nhà ghét bỏ, vốn anh cũng không muốn nghĩ tới chuyện này, hôm nay bị ba nhắc như vậy, Giang Cảnh Xuyên cũng bắt đầu nghiêm túc suy xét.
Nhưng bây giờ nói nói chuyện này vẫn có hơi sớm, qua một thời gian ngắn nữa rồi hãy nói.
Trước kia Giang Cảnh Xuyên có ở lại Hi Sơn biệt thự thì anh cũng sẽ không ở chung phòng với Tô Yên, sau một hồi bận rộn anh theo thói quen đi đến căn phòng trước kia, mới vừa tới cửa thì ngây ngẩn cả người, nghĩ đến lời ba nói cùng với sự thay đổi của Tô Yên, Giang Cảnh Xuyên do dự trong chốc lát, anh xoay người đi đến phòng ngủ Tô Yên. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
Khi Giang Cảnh Xuyên vừa bước vào cửa phòng, đúng lúc Tô Yên từ phòng tắm đi ra, hai người lại chạm mặt nhau.
Lúc này Tô Yên mặc quần ngủ màu trắng, tóc đã khô một nửa, cô đang nghiêng đầu lau tóc, vừa thấy Giang Cảnh Xuyên trong lòng mặc dù có chút mất tự nhiên nhưng trên mặt không biểu hiện chút gì, cô cũng không chủ động nói chuyện.
Giang Cảnh Xuyên trầm mặc đi về phía ghế sô pha, ngồi xuống.
Tô Yên quyết định không chủ động mở lời nên một mình ngồi trước bàn trang điểm, cô rất hứng thú lấy bình bình lọ lọ kia bôi lên mặt, thiên tính của phụ nữ là thế, ở thời đại này, thứ cô học được đầu tiên là dùng mỹ phẩm dưỡng da và trang điểm.
Bôi lên mặt rồi lại bôi một ít lên cổ, ngửi thấy mùi thơm trên người, tinh thần Tô Yên vô cùng sảng khoái.
"Tôi đi tắm đây." Giang Cảnh Xuyên nhịn nửa ngày cũng chỉ nói được một câu như vậy.
Dì Vương không phải không có mắt nhìn, xế chiều hôm nay đã đưa quần áo còn có đồ rửa mặt trong phòng của Giang Cảnh Xuyên vào đây.
Giang Cảnh Xuyên vào phòng tắm tắm rửa, Tô Yên cũng đã hoàn thành việc chăm sóc da, cô liền ngồi ở trên ghế sô pha ngẩn người, lát nữa cô nên biểu đạt ý hôm nay không thể làm chuyện đó vừa uyển chuyển lại rõ ràng như thế nào đây?
Cô thật sự rất đau đầu, trước kia cô cũng chưa từng gặp chuyện như vậy, tạm thời chưa nghĩ ra được kỹ năng nào.
Giang Cảnh Xuyên cũng kì kèo trong phòng tắm mãi, bình thường anh tắm nhiều nhất cũng chỉ mười phút, hôm nay ở trong phòng tắm ngẩn người cũng gần hai mươi phút.
Khi nằm lên giường, Tô Yên nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, thường ngày lúc này cô đã đi ngủ nhưng hôm nay lại không có chút buồn ngủ nào.
Thật ra Giang Cảnh Xuyên cũng rất mất tự nhiên, cơ thể và thần kinh vẫn luôn căng thẳng, hai người trước đó chưa từng tiếp xúc, bây giờ lại cùng thức cùng nằm trên một chiếc giường, thật sự vô cùng lúng túng. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
Cũng may lúc này bụng Giang Cảnh Xuyên kêu ùng ục.
Đúng lúc Tô Yên chưa biết nên nói gì bèn nhỏ giọng nói: "Anh đói bụng không? Em đói quá."
Giang Cảnh Xuyên vốn còn đang cảm thấy rất mất mặt, bị Tô Yên cắt ngang như vậy, anh cũng sững sờ trả lời: "Có chút."
Bữa tối anh cũng không ăn bao nhiêu nên đến bây giờ thật là đói bụng.
"Vậy chúng ta đi xuống tìm chút đồ ăn không?"
Năm phút sau, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên giống như kẻ trộm xuống lầu đi vào phòng bếp, những người giúp việc không sống ở đây, chỉ có quản gia và dì Vương ở một hướng khác nhưng hai người gần chín giờ đã ngủ rồi, lúc này trong phòng khách vô cùng yên tĩnh.
Với tích cách của Giang Cảnh Xuyên, dì nấu ăn đương nhiên sẽ không để lại đồ ăn thừa cho nên lúc này Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên lục tìm một hồi rồi lại trố mắt nhìn nhau, bởi vì trong phòng bếp không có gì ăn, cuối cùng Giang Cảnh Xuyên thấy mì gói trong tủ.
Bây giờ Giang Cảnh Xuyên cũng không để ý tại sao trong nhà mình lại có mì gói, anh nói với Tô Yên: "Em có ăn không?"
"... Ăn." Thật ra cô nghĩ thầm trong lòng rằng cái này có thể ăn được không?
Giang Cảnh Xuyên từng đi du học nước ngoài, khi đó vừa mới ra nước ngoài, cũng không quen với đồ ăn thức uống bên kia, có một lần thấy mì gói trong siêu thị, anh lập tức mua thật nhiều về, anh còn nhớ vào tối hôm đó, anh ngồi ở trong phòng, húp nước mì gói mà xúc động.
Anh cũng chỉ tìm được hai gói liền bắt đầu thuần thục nấu nước nóng, từng ăn mì gói nên anh biết bỏ mì vào trong nồi nấu, nấu như vậy sẽ ngon hơn khi trực tiếp đổ nước nóng vào.
Lúc nấu mì gói, Giang Cảnh Xuyên thêm hai quả trứng gà vào, khi tất cả đã xong xuôi, trong phòng bếp đều là mùi thơm đậm đà của mì gói, ánh mắt Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên cũng thay đổi.
Anh vậy mà còn biết nấu ăn?!
Tô Yên không nghi ngờ về khả năng tài chính của anh mà không thể ngờ được anh còn biết làm những việc như vậy, dù sao trong nhận thức của cô, đàn ông đều không thể vào phòng bếp, đều nói quân tử xa nhà bếp vậy mà Giang Cảnh Xuyên lại có thể nấu ăn? Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
Giang Cảnh Xuyên bỏ gói gia vị vào, anh hít sâu một hơi, mì gói là như vậy đấy, khi chưa ăn ngửi thấy mùi thật thơm nhưng sau một hai tháng rồi lại không muốn chạm vào nữa. Nhận ra tầm mắt của Tô Yên, anh quay đầu nhìn về phía cô, không khỏi sững sốt, "Sao vậy?"
Tô Yên nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt mình, bắt đầu nói sang chuyện khác, "Thật là thơm."
Giang Cảnh Xuyên không có ý định hỏi tiếp, anh bưng hai bát mì đặt lên bàn cơm, Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên một người ngồi một bên, bầu không khí cũng khá hài hòa, khi Tô Yên thử ăn mì, hai mắt đều trợn tròn lên, cô chưa từng ăn qua thứ này nhưng mà mùi vị cũng không tệ lắm!
Tô Yên vẫn luôn cảm thấy cho dù đối với ai cũng đều không tiếc một lời khen ngợi.
"Thật là ngon, không nghĩ tới anh có tài nấu nướng như vậy, thật giỏi quá." Tô Yên đặt đũa xuống, quay đầu nhìn Giang Cảnh Xuyên, bắt đầu không một chút e dè mà khen ngợi, trong mắt cô thật sự có sự sùng bái, Giang Cảnh Xuyên có tài nấu nướng hơn cô nhiều.
Giang Cảnh Xuyên chút nữa thì bị sặc, ban đầu cho là Tô Yên đang trêu đùa anh nhưng nhìn kỹ vào ánh mắt cô, phát hiện cô đang nghiêm túc, không biết thế nào mà trong lòng sinh ra cảm giác thỏa mãn cùng đôi chút đắc ý, không phải sao, anh nấu mì là ngon nhất thế giới!
Lời khen của Tô Yên khiến Giang Cảnh Xuyên rất là cao hứng, cuối cùng anh không nhịn được nữa gắp trứng trần nước sôi trong bát mình vào bát Tô Yên.
"?" Tô Yên nhìn trứng trong bát mình có chút ngơ ngác.
"Em ăn nhiều hơn chút."
Tô Yên lập tức hiểu ý, cúi đầu tiếp tục nghiêm túc ăn mì nhưng trên mặt vẫn mang ý cười.
Sau khi ăn xong dọn dẹp xong, hai người lại trở về phòng, đánh răng xong nằm ở trên giường, ai cũng không nói gì thêm, cứ như vậy yên lặng một hồi, Giang Cảnh Xuyên nghe thấy tiếng hít thở đều đều bên tai, lần đầu cảm thấy Tô Yên như vậy còn thật đáng yêu. Mong moị người sẽ đọc ở trang chính chủ Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc về bản chuyển ngữ có thể gửi về page Sắc - Cấm Thành.
Sau khi bọn họ ngủ say, quản gia bởi vì đói bụng mà tỉnh ngủ, đi vào phòng bếp, mở tủ ra, tay sờ sờ bên trong nửa ngày ngay sau đó liền ngơ ngác ——
Mẹ nó mì gói của tôi đâu rồi?!