Tối hôm đó Giang Cảnh Xuyên lại nằm mơ.
Trong mơ anh là người ngoài cuộc, rất kỳ quái là anh biết người mặc long bào kia là mình, rõ ràng hai bên tóc mai người kia đã hoa râm, rõ ràng khuôn mặt đã khác nhưng ở trong mơ, anh vẫn biết đó là mình.
Dưới ánh nến mờ tối, người kia vẫn còn đang phê duyệt sổ gấp, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, dọa cho một đám người hầu hạ ở bên đều run lên.
"Hoàng Thượng, sắc trời không còn sớm, ngài nghỉ ngơi trước đi, thái y nói ngài cần nằm trên giường nghỉ ngơi." Thái giám ở một bên trông cũng đã có chút tuổi rồi, có lẽ đã ở cùng vị hoàng thượng này một thời gian rất dài, trong giọng nói có khẩn cầu xen lẫn cả thân mật.
Có lẽ là thật sự quá mệt mỏi, hắn buông bút lông trong tay xuống, hắn đứng dậy tùy ý cho thái giám phủ thêm áo choàng thật dày cho hắn, đi qua một hành lang vắng lặng thật dài, đi tới một thiên điện, mắt thấy mình đang đi vào, Giang Cảnh Xuyên cũng vội vàng đuổi theo.
Trong phòng rất nhanh đã đốt đèn lồng, lập tức sáng hơn rất nhiều.
Giang Cảnh Xuyên đánh giá căn phòng này, anh phát hiện trên tường có treo mấy bức tranh vẽ mỹ nhân, anh đến gần xem xét, tất cả đều là cùng là một người.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play