Giang Cảnh Xuyên đương nhiên không đi sâu suy nghĩ đến giấc mơ này, mặc dù giấc mơ này còn rất đẹp. Tô Yên không hỏi Giang Cảnh Xuyên nằm mơ thấy gì, anh cũng không tiện nói, chẳng lẽ lại nói cho cô rằng trong mơ anh là hoàng đế? Như bệnh nổi loạn tuổi dậy thì vậy.
Trước kia Tô Yên đều đưa hai đứa bé ra tiễn Giang Cảnh Xuyên đi làm, bây giờ chỉ có một mình cô, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy không khí cũng thoáng đãng thêm mấy phần, vào lúc này cũng không cần phải tránh hai đứa bé, anh kéo Tô Yên tới, hôn lên môi cô: "Hôm nay em tới công ty tìm anh không?"
Lúc hai đứa bé có ở đây, Giang Cảnh Xuyên cũng từng hôn Tô Yên như vậy nhưng Đại Bảo Nhị Bảo đều bày tỏ kháng nghị của mình, nếu như anh có động tác muốn hôn cô, hai cục cưng sẽ kêu gào, đúng là kẻ chuyên phá hư bầu không khí mà.
Cũng không biết các con kêu cái gì, Giang Cảnh Xuyên từng đi hỏi một người bạn đã làm ba, người bạn đó nói thế này, dù cho đứa trẻ còn nhỏ đi nữa thì cũng có lòng ham chiếm hữu với người mình thích ╮(╯▽╰)╭ Tô Yên nghĩ nghĩ, cô sửa sang lại một chút cà vạt cho anh, hỏi: "Anh hy vọng em đến à?"
Công việc của Giang Cảnh Xuyên vẫn rất bận rộn, bởi vì anh muốn tan làm đúng giờ cho nên thời gian ở công ty ngoài ăn cơm và đi vệ sinh ra, gần như anh đều đang làm việc.
"Đó là đương nhiên, nếu như có thể thì hôm nay để Đại Bảo Nhị Bảo ở chỗ mẹ sẽ tốt hơn." Giang Cảnh Xuyên đề ra một ý kiến nho nhỏ.
"Nghĩ cùng đừng nghĩ. Anh cũng biết sự kiên nhẫn của bọn nhỏ cũng có hạn mà."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT