Ngây người ở sơn trang hai ngày liền, Tô Yên thấy Tần Huyên đã khôi phục dáng vẻ lúc trước, hoàn toàn không nhìn ra cô ấy đã từng bị tổn thương tình cảm.
Cô từ bên ngoài đi vào, nhìn thấy Giang Cảnh Xuyên ngồi ở bàn làm việc đang nói chuyện video với ai đó, vẻ mặt nghiêm túc, Tô Yên thở dài một hơi, đi đến phòng bếp của căn hộ pha cho Giang Cảnh Xuyên một ly trà. Chờ đến khi cô quay lại, Giang Cảnh Xuyên đã kết thúc video trò chuyện, lúc này cô mới đặt chén trà ở một bên, đi đến phía sau dịu dàng bóp vai cho anh, nhẹ giọng nói: “Chúng ta trở về đi, anh đã ở cùng bọn em mấy ngày, không biết chồng chất bao nhiêu công việc rồi đấy.”
Giang Cảnh Xuyên đưa tay xoa nhẹ mu bàn tay trên lưng anh của cô, trấn an cười nói: “Thật ra vẫn ổn, anh ở công ty cũng chỉ thuận tiện hơn chút thôi nhưng ở đây thì thanh tịnh hơn.”
Tô Yên còn muốn nói gì, Giang Cảnh Xuyên liền đánh gãy lời cô: “Nếu thật sự có chỗ nào bất tiện, thì có lẽ là…… buổi tối không thể phục vụ em.”
Lời này rất là nội hàm, ngược lại Tô Yên nháy mắt đã hiểu, oán hận đấm anh một cái.
Thật đúng là có chút không tiện, dù sao Đại Bảo Nhị Bảo cũng ở trong phòng. Nghĩ đến con trai cũng ở đây, Giang Cảnh Xuyên thật sự là không hề có chút tâm tư nào, hoàn toàn là có chướng ngại.
Tô Yên cũng có suy nghĩ của riêng mình. Tuy rằng Đại Bảo và Nhị Bảo rất ngoan, buổi tối ngủ cũng không quấy nhưng hai thằng nhóc này buổi tối chưa 9 giờ đã ngủ, buổi sáng thức dậy rất sớm, dậy xong còn phải gọi mẹ. Mỗi lần Giang Cảnh Xuyên bận công việc đến khuya, vừa mới ngủ không bao lâu đã bị hai đứa nhóc đánh thức. Tô Yên đau lòng con trai, cũng đau lòng chồng, cho nên quyết định thu dọn đồ đạc về nhà ngay lập tức.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT