Đoàn lô tô

Ngày đặc biệt


3 tuần

trướctiếp

Chúng tôi đã ba ngày không mở hội rồi, phần là vì cô Thuý và cô Loan chưa khoẻ hẳn phần là vì mưa xuống, tôi xem đó như là vận may trong vận rủi, vì nếu nhỡ mà có trời nắng mà hai cô không khoẻ thì cũng chẳng kiếm ăn được gì, chỉ tổ thêm than trách số phận, và tôi cũng thêm phần tự trách mình vì đã không đáp lại được sự kì vọng của cô Loan trong đêm hôm đó để gián tiếp khiến cô bị đau họng, nếu như tôi làm tốt hơn thì có phải cô Loan đỡ khổ rồi không, vậy mà còn nói giúp cô vực dậy được cái nghề này, đúng là buồn cười khi ngay cả việc đứng trên sân khấu cũng làm tôi cảm thấy run sợ, không biết rồi mai đây tôi có còn dám bước lên đó nữa không.
Tôi cứ nằm dưới mũi tàu mà suy nghĩ mãi, mặc cho những giọt mưa cứ rơi lách tách trên đầu tôi, cũng vì trời mưa không có gì làm nên chú Thật với anh Tề mới rũ nhau đi thả lưới mong sao bắt được con cá con tôm mà thay thế cho những bữa ăn mì gói đến phát ngán, còn đêm đến thì bác Lương với chú Bạc mới kè nhau đi soi nhái, nhưng khu vực gần đây thì không có chỗ cho họ vì đơn giản là người ta cũng có suy nghĩ như vậy nên chẳng có bao nhiêu con vật rơi vào rọt họ cả, và họ quyết định đi xa hơn, có những hôm chú Thật và anh Tề tới lúc tối muộn mới trở về, còn bác Lương và chú Bạc thì đi đến rạng sáng, nhìn thấy họ như vậy mà tôi thương lắm, nhìn vào xô cá được gọng phía sau lái tàu chắc cũng chỉ đủ cho một bửa ăn.
Nè đi chơi đi, em cứ nằm đây hoài coi chừng khùng đó.Chị Xốp từ ngoài cửa hầm nhìn vào nói với tôi.
Em không có tâm trạng đâu.Đi đi thì tự động sẻ có tâm trạng mà.Không đợi tôi từ chối lần hai chị Xốp đã vội nắm tay tôi và kéo tôi ra khỏi hầm.
Trời lúc này vẫn còn lấp tấp những hạt mưa, xã Thạnh Hoà thì gần với huyện Giồng Riêng, vậy là hai chị em chúng tôi đèo nhau ra huyện chơi.
Nè, có muốn ăn bánh không?Bánh gì hả chị?Bánh bông lan.Đã nha, chị mời hả?Ừ, có sao đâu, miễn em vui là được.Vậy là chị đèo tôi một mạch đến thẳng tiệm bán bánh, không hỏi bất kì ai cứ như là chị tường thuật nơi này lắm vậy.
Chị để tôi bên ngoài trông xe rồi một mình bước vào trong, lát sau chị trở ra với bàn tay trắng, chị bảo.
Đi uống nước đi, lát quay lại rồi lấy.Sao á chị? Hết rồi hả?À chưa làm xon...à ừ đúng rồi bánh đấy người ta chưa có, chắc cỡ sáu giờ á, khi đó hẳn quay lại lấy.Thế xong chị lại chở tôi một mạch đến một quán nước cứ như nơi này đã được chị nhắm tới từ trước rồi vậy, không gian quán rất đẹp và thoáng mát, phía trong có ti vi hướng thẳng ra phía lối ra nơi người ta có thể thấy ngay khi bước vào và đang phát bộ phim hoạt hình bảy viên ngọc rồng, một bộ phim tuổi thơ của biết bao nhiêu người và bao thế hệ vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt theo thời gian, chắc có lẻ vì nắm bắt được cái tâm lý đó nên chủ quán mới thiết kế cái quán nước này y như một cái rạp chiếu phim ngoài trời làm khách hàng vào có thể vừa tận hưởng một ly nước hay một bửa ăn cùng lúc xem phim với bạn bè hay gia đình, mà không chỉ những khách hàng trong quán bị thu hút bởi bộ phim tuổi thơ ấy mà ngay cả những người đi đường cũng phải tạm dừng chân lại để xem cảnh đánh nhau giữa goku và frieza ở hành tinh namek, nhiều người thậm chí chịu không nổi sức hút mà phải đặt chân vào quán, đúng là một chiêu trò kinh doanh thông minh mà.
Chị Xốp có vẻ như rất thích mấy thể loại đánh đấm này lắm, tôi và chị xem từ lúc Picolo đánh với dạng cuối cùng của Fireza đến khi GoKu xuất hiện rồi biến thành siêu saiyan đánh bại hắn ta mới chịu đi, lúc này thì trời cũng đã tối hẳn rồi, tôi và chị đi ra lấy xe định mua bánh thì bị mất kẹt lại bởi một đám thanh niên đang chạy xe vào con hẻm được tạo ra bởi hai hàng xe, với sự chỉ dẫn của bảo vệ nhóm họ mới đành lui xe ra để cho chúng tôi đi ra trước.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp