Zhihu - Xe tang trên núi hoang

5


1 tuần


5.

Tài xế sợ tới mức không dám nói gì, gương mặt tôi cũng tràn đầy nỗi sợ hãi, cảm giác Tiểu Văn lúc này với Tiểu Văn trước khi xuống xe như hai người hoàn toàn khác nhau.

Sắc mặt cô ấy tái nhợt, mái tóc dài bị nước mưa làm ướt nhẹp dính vào trán, giống y như một đống thủy thảo đang vặn vẹo.

Dáng vẻ này của cô ấy giống như vừa mới được vớt lên từ trong nước vậy.

“Trương Dương, sao anh lại nhìn em như vậy?”

Tiểu Văn nhận thấy ánh mắt của tôi không đúng lắm nên chuyển tầm nhìn, không chút biểu cảm liếc nhìn tôi.

Tôi không mở miệng đáp lại nhưng cậu thanh niên lại không ngừng đưa mắt ra hiệu cho tôi, để tôi cố gắng cách Tiểu Văn xa hơn một chút.

Quả thật nhìn cô ấy lúc này có chút kỳ lạ.

Lúc trước chúng tôi nghi ngờ tài xế là ma nên gấp gáp muốn xuống xe.

Nhưng rõ ràng Tiểu Văn đã thoát thân sao lại quay về đây?

Tôi nhớ lại lời tài xế vừa nói thì cảm thấy da đầu tê rần.

Dường như Tiểu Văn hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, lạnh lùng nói: “Trương Dương, chẳng lẽ anh nghi ngờ em?”

Không khí lập tức trở nên khẩn trương. Tôi không nghĩ tới Tiểu Văn lại trực tiếp như vậy nên không biết nói như nào mới tốt.

Biểu cảm trên mặt tài xế cũng vô cùng gấp gáp nhưng lại trấn định hơn tôi nhiều, nhanh chóng chỉ vào Tiểu Văn nói: “Nếu cô không phải ma thì tại sao hôm qua tôi lại nhìn thấy cô trên đỉnh núi?”

“Cái này có gì lạ đâu?”

Đột nhiên Tiểu Văn cười, nhìn về phía tôi lạnh giọng nói: “Quả thật ngày hôm qua em có tới đây. Nhưng đó là bởi vì anh vẫn luôn không chịu đi cùng em lên núi ngắm mặt trời lặn nên em mới giận dỗi đi một mình.”

Tôi vẫn không yên tâm, hỏi lại: “Nếu như hôm qua em đã tới rồi thì sao hôm nay vẫn muốn kéo anh đi cùng?”

Tiểu Văn không giải thích, vẫn luôn lẳng lặng nhìn chằm chằm tôi. Một lúc lâu sau, cô ấy mới thất vọng lắc đầu: “Nếu như em là ma thì đã hại anh từ lâu rồi, cần gì chờ tới bây giờ?”

Tôi cảm thấy cô ấy nói cũng đúng nên hơi chần chừ, bắt đầu chậm rãi đi về phía Tiểu Văn.

“Anh từ từ đã.”

Đột nhiên cậu thanh niên đứng ra, lớn tiếng nói: “Anh đừng có tin cô ta, lúc ma hại người đều phải vào lúc trời tối. Ban ngày dương khí nhiều, cô ta không thể nào hại anh được nên mới cố ý chờ tới khi trời tối.”

Tôi bối rối dừng bước.

“Ha ha, người khác nói gì anh cũng tin. Đúng là đồ ngốc.”

Tiểu Văn lại cười lạnh, ánh mắt di chuyển nhìn về phía cậu thanh niên: “Đừng cho rằng tôi không biết mấy người trăm phương nghìn kế muốn giữ Trương Dương ở lại xe như vậy để làm gì. Hai người mới là ma quỷ, tôi nói đúng chứ!”

Tôi hoàn toàn choáng váng, mở to mắt: “Em nói gì?”

Tiểu Văn không để ý tới tôi đang kinh ngạc, lắc đầu nói: “Trương Dương, anh còn nhớ rõ tin tức kia không? Người thanh niên này với tài xế đều chết trong cùng một đợt tai nạn giao thông. Chính vì vậy nên bọn họ mới ở cùng trên một chuyến xe. Bọn họ đang muốn tìm người thay thế. Nếu anh tiếp tục ở lại trong xe, kiểu gì lát nữa cũng xảy ra chuyện!”

Tiểu Văn dừng lại một chút, đột nhiên giọng điệu trở nên đáng sợ hơn.

Cô ấy nói sau khi mình xuống xe đã cố tình chạy tới phía trước nhìn, đường đi đằng trước đều bị sạt lở, chỉ cần chiếc xe này chạy thêm về phía trước hai trăm mét là sẽ rơi xuống sườn núi, lặp lại trận tai nạn ngày hôm qua.

“Em cố ý quay lại đây cứu anh, anh mau xuống xe với em đi. Chỉ cần rời khỏi chiếc xe này là bọn họ không có cách nào kéo anh để thế chỗ.”

“Ăn nói xằng bậy.”

Gương mặt tài xế xanh mét, lập tức đứng dậy phản bác lại lời của Tiểu Văn: “Rõ ràng cô mới là ma, đừng hòng lừa được Trương Dương xuống xe.”

”Mấy người…”

Tôi nhìn cảnh này thì hoàn toàn ngây ngốc, nhìn Tiểu Văn rồi lại nhìn qua tài xế và cậu thanh niên. Lúc đó, đầu óc tôi như ngừng hoạt động, loạn thành một đoàn. Tôi thật sự không biết mình nên tin ai nữa.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play