Zhihu - Xe tang trên núi hoang

4


1 tuần


4.

Bởi vì không thể lựa chọn nên chúng tôi chỉ có thể đồng ý.

Tuy nói là tiếp tục ở trên xe làm tôi cực kỳ sợ hãi nhưng tôi càng sợ sẽ chọc giận tài xế sẽ làm ông ta ra tay trước.

Tôi đẩy Tiểu Văn, nói cô ấy đi xuống trước. Bên ngoài tối mịt, nhất định phải chú ý an toàn.

“Vậy anh…” Tiểu Văn chần chừ, lắp bắp sững sờ đứng trước cửa xe.

Tôi nở nụ cười miễn cưỡng: “Không sao, em đi sớm về sớm.”

Tôi cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘đi sớm về sớm’, có lẽ Tiểu Văn hiểu ý của tôi nên tuy sắc mặt đầy rối rắm vẫn hoảng loạn quay đầu, chạy nhanh vào màn mưa.

Nhìn cô ấy biến mất trong làn mưa, lòng tôi nhẹ nhàng hơn không ít.

Có thể chạy một người thì tốt một người. Thân là bạn trai của Tiểu Văn, việc tiếp theo tôi cần làm là nghĩ cách kéo chân con quỷ này, không để ông ta đuổi theo làm hại Tiểu Văn.

Tôi cưỡng ép bản thân bình tĩnh, xoay người đi về phía tài xế, lấy hộp thuốc ra rồi mạnh mẽ mỉm cười hỏi: “Anh trai, hút điếu không?”

“Không cần, công ty có quy định thời gian đi làm không được phép hút thuốc.”

Tài xế lắc đầu, dùng gương mặt chất phác nhìn về phía tôi: “Cậu nhóc, sao trên mặt cậu đổ nhiều mồ hôi vậy? Chẳng lẽ điều hòa trên xe có vấn đề?”

“Không!” Tôi nhanh chóng lắc đầu, khẩn trương rời tầm mắt ra chỗ khác.

Khí lạnh trong xe có đủ rồi, cả người mồ hôi của tôi không phải bởi vì nóng mà là bị dọa sợ.

Tài xế giống như không để ý tới, ngược lại cười cười với tôi, chỉ về phía Tiểu Văn rời đi: “Lá gan bạn gái cậu lớn thật đấy. Đi một mình mà cũng dám lên núi. Tối hôm qua tôi nhìn thấy cô ấy ở trên đỉnh núi làm tôi sợ chết khiếp.”

A?

Tôi bị lời tài xế dọa ngốc, gãi gãi đầu: “Cái gì cơ?”

Thấy tôi nghi hoặc hỏi lại thì tài xế cười bổ sung: “Đêm qua, chắc cùng tầm khoảng bây giờ. Tôi lái xe đi ngang qua đỉnh núi thì thấy bán gái cậu ở trên núi một mình, sắc mặt cực kỳ khó coi. Chắc không phải hai người cãi nhau chứ hả?”

Tôi vừa nghe thấy vậy thì lập tức mê mang.

Vậy mà Tiểu Văn lại gạt tôi tự tới đây?

Tôi còn chưa phản ứng lại sau trận kinh ngạc thì thấy tài xế bỏ mũ lưỡi trai xuống, không ngừng quạt gió.

“Ngày mưa đáng chết này lại oi bức như vậy. Xem ra điều hòa trong xe cần đổi rồi.”

Tôi hồi hồn, thấy ông ta bỏ mũ xuống lập tức sợ tới mức tránh ra phía sau nhưng khóe mắt lại dừng trên cái trán trụi lủi của tài xế. Trong lòng tôi sửng sốt.

Trên đầu tài xế không có vết thương nào, trụi lủi, ngay cả một ít tóc cũng không có.

Ngược lại mũ lưỡi trai trên tay tài xế lại giống như bị phai màu, nước mưa làm ướt nhẹp nên lấm tấm chảy ra màu đỏ.

Tôi và cậu thanh niên choáng váng, sắc mặt kinh ngạc.

Tài xế bị chúng tôi nhìn chằm chằm có chút ngượng ngùng, cưới nói: “Da đầu tôi bị nấm nên tóc toàn bị rụng. Tôi quyết định cạo hết, còn đội mũ là bởi vì muốn giấu nó đi. Nhưng mà chất lượng của chiếc mũ này cũng kém quá đi mất, mới bị ướt một chút đã phai màu rồi.”

Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay ra, cả bàn tay đều bị thuốc màu trên mũ nhiễm hồng.

Hóa ra cái đó không phải là máu!

Tôi và cậu thanh niên nhìn nhau, miệng của hai người đều thành chữ O.

Tài xế như nhìn ra cái gì đó, trêu ghẹo nói: “Chắc các cô cậu không cho là tôi là vị tài xế rơi vực đấy chứ?”

“Không, sao có thể chứ?”

Tôi và cậu thanh niên xấu hổ cười, tài xế lại lắc đầu nói: “Cái này cũng không trách mọi người được. Dù sao thì mấy ngày nay khu du lịch hay xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà, có tới vài vị khách du lịch đều gặp chuyện không may.”

Tôi thuận miệng hỏi: “Còn có ai chết?”

“Tôi cũng chỉ nghe người khác nói. Nghe nói mới xảy ra chuyện là một cô bé vừa thất tình. Buổi chiều ngày hôm qua, một mình cô bé leo lên đỉnh núi xem mặt trời lặn, ở đó đợi đến tận đêm muộn. Lúc cô bé xuống núi thì một chân dẫm hụt, sơ ý ngã xuống dưới thác nước, đến tận bây giờ còn chưa đợt vớt lên…”

Tài xế vừa cười vừa kể, nhưng nói một lúc thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Ông ta như nghĩ đến gì đó, tay nắm vô lăng đột nhiên run rẩy. Sau khi ngẩn người thì há hốc mồm, dùng ánh mắt hoảng sợ vô độ nhìn về phía Tiểu Văn vừa mới rời đi, thở gấp gáp.

Tôi cũng sợ hãi toát mồ hôi đầy đầu.

Cô gái trượt chân rơi xuống kia chắc không phải Tiểu Văn đâu nhỉ?

Đại não của tôi trống rỗng, đáy lòng lại nổi lên trận lạnh buốt.

Tôi với Tiểu Văn bởi vì chuyện công việc mà không ở cùng nhau. Bình thường công việc của tôi khá bận bịu nên thời gian hẹn hò với cô ấy rất ít. Tiểu Văn vẫn luôn muốn đến đây xem mặt trời lặn nhưng tôi chưa có thời gian để đi cùng.

Cũng bởi vì chuyện này mà có vài lần chúng tôi nảy ra tranh chấp.

Tôi nhớ rõ buổi sáng hôm qua, tôi với Tiểu Văn mới cãi nhau một trận. Lúc đó tâm trạng của cô ấy rất kích động, oán trách tôi không quan tâm tới cô ấy, nói tôi không đi cùng thì cô ấy tự mình đi.

Mới đầu tôi còn cho rằng Tiểu Văn chỉ đang giận dỗi tôi thôi, một lát là ổn rồi.

Thẳng đến khi tôi tan làm, lúc liên hệ lại với Tiểu Văn thì phát hiện cô ấy đã tắt máy. Cứ thế suốt một ngày, mãi cho tới buổi sáng hôm nay mới gọi tới cho tôi, muốn tôi tới đây leo núi cùng cô ấy…

Nghĩ tới khả năng nào đó, hai mắt tôi tối sầm lại, thiếu chút nữa đứng không vững.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?”

Đột nhiên, một âm thanh âm trầm vang lên bên tai tôi.

Lông tơ trên người tôi dựng ngược lên, quay đầu lại thì thấy cả người Tiểu Văn ướt sũng đứng bên ngoài, gương mặt trắng bệch dán trên cửa sổ xe nhìn chằm chằm chúng tôi: “Bên ngoài mưa lớn qua, có vài chỗ còn bị lở đất nên em không dám đi. Trương Dương, không bằng anh xuống xe đi với em đi.”

Nói xong, cô ấy đưa một chân bước vào cửa xe.

Tài xế vốn định đóng cửa xe lại nhưng không còn kịp nữa.

Động tác của Tiểu Văn nhanh chóng, tài xế còn chưa kịp ấn chốt thì cô ấy đã sải bước bước lên, dùng cơ thể chặn cửa xe lại. Cô ấy dùng giọng điệu trắc trở nói: “Tôi còn chưa vào, ông đóng cửa làm gì?”


 


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play