Zhihu - Xe tang trên núi hoang

3


1 tuần


3.

Sắc trời ngày càng tối, sương mù trong túi càng dày đặc hơn mà ngoài trời vẫn còn tí tách tiếng mưa nhỏ lưa thưa.

Tôi nhìn mũ lưỡi trai trên đầu tài xế, bên trên ướt đẫm, từng dòng chất lỏng không biết tên chảy xuống. Bởi vì không biết là nước mưa hay gì khác nên tâm trạng lại bắt đầu hồi hộp.

Người trẻ tuổi như nghĩ tới gì đó, dừng cuộc nói chuyện lại rồi nhích lại gần bên cạnh tôi.

Người chết tối hôm qua ngoại trừ đồng nghiệp của cậu thanh niên này thì còn có tài xế của chiếc xe khách nhỏ. Cả người và xe đều rơi xuống dưới, sọ nát bét.

Trùng hợp, tài xế của chiếc xe chúng tôi đang ngồi lại vẫn luôn đội mũ lưỡi trai. Có phải là để che giấu điều gì không?

Loại suy nghĩ này làm tôi cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt của cậu thanh niên cũng trắng bệch, dịch người lại gần chỗ chúng tôi.

Sau đó Tiểu Văn mới nhận ra gì đó, lôi kéo cánh tay tôi hỏi: “Trương Dương, sao sắc mặt anh vẫn khó coi vậy?”

Tôi cười thảm quay đầu nhìn qua, cố gắng lấy lại bình tĩnh, ghé sát vào tai Tiểu Văn nhỏ giọng nói: “Có khả năng chúng ta lên xe tang rồi!”

“Anh nói cái gì…”

Sắc mặt Tiểu Văn thay đổi, theo bản năng hét to.

Tôi nhanh tay che miệng cô ấy lại: “Em bây giờ đừng khẩn trương, chỉ là suy đoán thôi, chưa xác định được.”

Sau khi trấn an cảm xúc của Tiểu Văn xong, tôi lập tức cẩn thận quay đầu nhìn về phía tài xế trung niên phía trước.

Trong xe một mảnh âm u, tài xế để tay trên tay lái, điều khiển xe chạy chậm, tập trung nhìn đường phía trước. Vành mũ lưỡi trai tài xế đội mơ hồ chảy xuống cái ót đối diện chúng tôi một dòng chất lỏng màu đỏ.

Tôi càng nhìn càng khẩn trương, Tiểu Văn cầm tay tôi: “Rốt cuộc sao lại thế này?”

Tôi không lên tiếng, ý bảo Tiểu Văn yên lặng trước rồi nhìn về phía cậu thanh niên cũng đang hoảng sợ, nhỏ giọng hỏi: “Cậu lên chiếc xe này khi nào?”

Sắc mặt cậu thanh niên trắng bệch, khóe miệng mất tự nhiên giật giật: “Lên lúc ở trạm dừng. Tôi là công nhân cơ quan du lịch, bởi vì bị tiêu chảy nên bỏ lỡ chuyến xe cuối cùng của công ty. Trùng hợp lúc đó thấy chiếc xe khách nhỏ không có hành khách này chạy qua nên vẫy tay dừng lại rồi đi lên.”

Tôi không nói lời nào nhưng khóe miệng run rẩy đã bán đứng tôi, nói rõ tôi đang hoảng sợ.

Cậu thanh niên nói đúng, thông thường thì xe ngắm cảnh khu du lịch xe có chuyến cuối cùng vào sáu giờ chiều.

Mà lúc chúng tôi lên chiếc xe này ngồi cũng đã vào khoảng tám giờ tối.

Hơn nữa, trên xe ngoại trừ chúng tôi ra thì không có một hành khách nào khác.

Cái này không bình thường!

Tiểu Văn cũng ý thức được gì đó, nhỏ giọng bổ sung: “Đúng vậy… Lúc vừa mới lên xe em còn đang nghĩ sao chiếc xe này lại bị hỏng đến mức như vậy? Ngay cả sơn trên cửa xe cũng bị rơi một mảng. Khu du lịch sao lại keo kiệt đến mức độ dùng một chiếc xe hỏng đi đưa khách?”

Lời cô ấy nói làm tôi lần nữa lâm vào hoảng sợ.

Cậu thanh niên suy đoán nói: “Vết xước ở cửa xe liệu có phải do lúc ông ta rơi xuống dưới bị cọ mất không?”

“Cậu đừng nói nữa!”

Lá gan của Tiểu Văn nhỏ, sợ tới mức thiếu chút nữa khóc thành tiếng. Tôi nhanh chóng ôm lấy cô ấy thì nghe thấy giọng nói run rẩy của Tiểu Văn: “Làm sao bây giờ? Nếu không chúng ta nhảy xuống xe đi.”

Cậu thanh niên lập tức lắc đầu: “Không được, chỗ này nhiều sườn núi dốc đứng như vậy, nhảy xe không khác nào tự tìm chết!”

Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đồng ý với lời của cậu thanh niên.

Tuy nói hôm nay mưa nên tài xế lái xe khá chậm, nhưng bên cạnh đường cái toàn là sườn núi. Nếu bất chấp nhảy xuống thì nhất định sẽ tan xương nát thịt.

Hơn nữa, cửa sổ của chiếc xe này quá hẹp, ba người chúng tôi không thể nào đồng thời nhảy ra được.

Tôi đành phải vỗ vai Tiểu Văn, nhẹ nhàng an ủi cô. Tôi nói sau khi tài xế chết vẫn còn đang điều khiển chiếc xe này, chứng tỏ vẫn đang theo bản năng làm việc lúc còn sống.

Có lẽ chỉ cần chúng tôi không chọc giận ông ta thì có thể bình an tới nơi.

Tiểu Văn khóc lóc nói: “Em không cần. Xe tang là chuẩn bị cho người chết, có ai có thể đảm bảo ông ta sẽ chạy tới trạm chứ? Chẳng may đưa chúng ta rơi xuống vực thì sao…”

Tôi không đưa ra được lời khuyên chính xác nên chỉ có thể nhìn người trẻ tuổi.

Cậu thanh niên thử nói: “Có lẽ chúng ta có thể nghĩ cách lừa ông ta dừng xe lại?”

Tôi sửng sốt, trong đầu nháy mắt có ý tưởng. Tôi kiên định đứng dậy, hô to về phía phòng điều khiển: “Bác tài, bạn gái tôi muốn đi vệ sinh, cần tìm chỗ giải quyết một chút. Bác có thể dừng xe một chút không?”

Quả nhiên tài xế đạp phanh, tốc độ của xe dần chậm lại. Ông ta cứng đờ xoay đầu lại, nở nụ cười âm trầm với chúng tôi: “Sao mấy người cô cậu đều ngồi hết cuối xe thế? Đoạn đường này thường xuyên xảy ra sạt lún nên công ty có quy định không tới trạm dừng thì không được dừng xe.”

Nụ cười của ông ta quá mức kỳ quái làm tôi sợ tới mức tóc cũng phải dựng đứng. Nhưng bởi vì có cơ hội chạy trốn nên tôi cố gắng cười đáp: “Anh trai, châm chước một chút đi. Dù sao cô ấy cũng là nữ, có hơi ngại…”

Tài xế không nói gì nữa, chần chừ gật đầu rồi chậm rãi điều khiển xe dừng một bên: “Tình hình giao thông trong núi phức tạp, bên ngoài còn đang mưa nửa nên đừng để bạn gái cậu đi xa quá.”

“Nhất định!”

Tôi vội vàng gật đầu, ôm canh tay Tiểu Vãn đi về phía cửa xe.

Cậu thanh niên cũng nhanh chóng theo kịp, đang muốn cùng chúng tôi xuống xe…

“Từ từ!” Đột nhiên tài xế lại hô lên một tiếng, dùng đôi mắt trắng dã cứng đờ nhìn về phía chúng tôi: “Ở đoạn này rất nguy hiểm, mấy người không thể xuống xe cùng lúc được. Nếu ra ngoài xảy ra chuyện thì tôi không thể nói với công ty. Từng người xuống xe đi, ưu tiên nữ trước. Chờ cô ấy đi xong về thì hai người các cậu xuống.”


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play