Zhihu - Xe tang trên núi hoang

2


1 tuần


2.

Ngoài cửa sổ xe, mưa nhỏ vẫn đang rơi tí tách, không biết từ khi nào mà trong rừng có một làn sương trắng bay lơ lửng, bao trùm lấy khoang xe tối tăm. Bầu không khí lúc này bắt đầu trở nên quỷ dị.

Tôi búng tay một cái, vội vàng mở điện thoại lên, gõ từ khóa núi Nhạn Lạc và tai nạn xe cộ vào khung tìm kiếm. Quả nhiên trên màn hình hiện lên mấy mục tin tức, thậm chí còn hiện mấy bức ảnh chụp hiện trường tai nạn.

Trong ảnh, thanh niên bị tai nạn huyết nhục mơ hồ, không thể thấy rõ gương mặt của người bị nạn. Nhưng mặc kệ là dáng người hay là cách ăn mặc đều giống với người trẻ tuổi đang ngồi ở kia.

Một dòng khí lạnh buốt chạy loạn trong lòng làm tay chân tôi mềm nhũn. Tôi vừa muốn kêu lên ‘dừng xe’ thì Tiểu Văn lại nhanh chóng che miệng tôi lại: “Anh đừng la. Em từng nghe người ta nói người đột tử ngoài ý muốn sẽ có chấp niệm trong lòng. Trước khi cậu ta xảy ra tai nạn xe thì vẫn đang nghĩ muốn xuống núi về nhà nên sau khi chết cũng muốn đi nhờ xe để về. Nếu bây giờ anh đả động tới thì hậu quả khó nói.”

Giọng nói của Tiểu Văn run rẩy, âm điệu cực kỳ trầm làm lòng tôi bất an.

Trong xe không chỉ có quỷ mà lại còn gần chúng tôi như vậy. Ai mà chịu được?

Tôi lau những giọt mồ hôi lạnh đi, không biết làm thế nào mới tốt. Đúng lúc này, tài xế bởi vì chướng ngại vật phía trước mà đạp mạnh phanh xe.

Tôi không chuẩn bị trước nên theo quán tính nhào thẳng về phía lối đi nhỏ phía trước. Lúc đang vội vàng bỏ dậy thì phía sau lại có một bàn tay lạnh lẽo nhẹ nhàng đặt trên bả vai tôi.

Tôi quay đầu nhìn lại, bị dọa đến mức hồn muốn bay đi luôn.

Là người trẻ tuổi biến thành quỷ kia!

Tay cậu ta cứng đờ, trên miệng còn nở nụ cười quỷ dị: “Anh em, anh không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Không, không có việc gì…” Tôi đẩy tay cậu ta ra, mồ hôi lạnh chảy đầy trên cổ.

Ngược lại, người trẻ tuổi kinh ngạc, rút tay về. Lúc đang định nói gì đó thì tài xế lại lớn tiếng chửi thề: “Mẹ nó, ai ném nhiều đá trên đường như vậy?”

Chúng tôi đều ngẩn người, nhìn về phía con đường phía trước thì thấy một đoạn đường rải đầy đá.

Tài xế hùng hùng hổ hổ nhảy xuống xe, dọn dẹp sạch chướng ngại vật. Tôi nhân cơ hội thoát khỏi thiếu niên trẻ tuổi, dự định đưa Tiểu Văn xuống xe.

Người trẻ tuổi lại ngăn tôi lại, nhìn thẳng vào mặt tôi nói: “Anh em, anh phát sốt à? Sao đổ nhiều mồ hôi vậy?”

Tôi nuốt nước bọt, hoảng loạn nói: “Tài xế phanh xe gấp dọa tôi sợ.”

Thanh niên ‘a’ một tiếng rồi lại nói: “Cũng đúng, mấy tài xế lái xe đều hấp ta hấp tấp. Đêm qua, cơ quan du lịch của chúng tôi cũng có đồng nghiệp gặp tai nạn xe ở chỗ này.”

“Người gặp tai nạn là đồng nghiệp của cậu?”

Tôi sửng sốt, lập tức cứng đờ tại chỗ.

Thanh niên gật đầu, mở điện thoại rồi đưa lên cho tôi xem.

Tôi nhìn qua thì thấy nội dung trên màn hình giống y hệt tin tức mà vừa rồi Tiểu Văn cho tôi xem.

Tôi nhẹ nhàng thở ra, hóa ra người gặp tai nạn là đồng nghiệp của cậu ta. Chẳng trách hai người lại mặc cùng một bộ đồng phục.

Sợ bóng sợ gió một lúc, tôi xấu hổ cười cười rồi quay lại ngồi bên cạnh Tiểu Văn.

Cậu thanh niên kia không nhận ra biểu cảm trên mặt tôi, tự mình nói: “Tai nạn xe cộ rất thảm, không chỉ có đồng nghiệp của tôi bị đâm chết mà ngay cả tài xế xe đụng phải cậu ta cũng rơi xuống dưới cùng với chiếc xe. Nghe nói sọ nát hết…”

Thanh niên đang nói chuyện thì đột nhiên phòng điều khiển cửa xe truyền đến tiếng kẽo kẹt, chúng tôi nhìn về phía phát ra tiếng thì phát hiện tài xế đã dọn xong chướng ngại vật phía trước. Lúc này tài xế đang kéo cửa xe, chậm rì rì ngồi vào phòng điều khiển.

Trên đầu ông ta vẫn đội mũ lưỡi trai như cũ, lưỡi nón được kéo thấp xuống. Chiếc mũ có màu đỏ, giống như đang có chất lỏng chạy dọc theo cái ót chảy xuống, tí tách rơi xuống dưới…


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play