Tô Ngọc Kiều đỏ mặt vội lấy chăn che người lại, quay đầu trừng mặt nhìn thủ phạm một cái. Lục Kiêu chật vật thu hồi ánh mắt sáng quắc của mình lại, anh ho nhẹ một tiếng:

“Tôi đi vệ sinh trước.”

Nói xong liền xuống giường từ phía bên kia. Vừa rồi bọn họ còn chưa làm cái gì, trời còn sáng lại có ba mẹ vợ, nên buộc bản thân phải ngừng lại, nhưng anh cũng là đàn ông, hừ, khó tránh khỏi bốc đồng.

Tô Ngọc Kiều chờ anh đi ra ngoài cô mới buông tay ra, đặt hai mu bàn tay lạnh lên gò má đang nóng bừng, nhanh chóng cài cúc quần áo rồi đi ra ngoài. Hôm nay đã xảy ra biến cố lớn như vậy, buổi chiều ba Tô và anh cả đều đành nửa ngày ở tại trong nhà, ngay cả chị dâu cả cũng nghỉ nửa này đưa Vi Vi ra ngoài đi chơi, sợ đứa nhỏ bị ám ảnh. Nói đến việc này, cô còn muốn cảm tạ cô em chồng, nếu không có cô phản ứng đúng lúc đưa đứa nhỏ đi, hôm nay Vi Vi hôm nay chắc chắn bị sợ hãi.

Tô Ngọc Kiều rửa mặt xong thì đi xuống phòng khách, trong phòng không có ai, Lục Kiêu làm vệ sinh xong rồi nói với cô:

“Ba và anh cả đều ở phòng làm việc đấy.”

Cô lên tiếng rồi đi vào phòng bếp lấy mấy chén nước thím Lưu đã đun sôi để nguội, Lục Kiêu nhận bưng đồ, hai người cùng nhau mở cửa phòng làm việc.

Tuy nói nghỉ buổi chiều để lo chuyện gia đình nhưng Tô Ái Hoa vẫn là cầm một ít giấy tờ xử lý ở nhà.

Tô Vũ ở bên cạnh giúp ba, lại thấy em gái và em rể cùng nhau tiến vào, liền nở nụ cười với hai người, chủ động nhận lấy khay để lên bàn.

Tô Ngọc Kiều vừa tiến vào đã đi thẳng vào vấn đề:

“Ba, con có chuyện phải nói với ba.”

Sau đó, cô kể chuyện cô và Lục Kiêu nghi ngờ Lạc Thu Nhã, còn có cả chuyện mâu thuẫn của hai người vài năm trước. Tô Ái Hoa gõ bàn, trầm mặc suy nghĩ. Tô Vũ nhíu mày nhìn về phía em gái hỏi: “Lạc Thu Nhã có phải từng làm việc trong nhà máy dệt không?”

“Đúng vậy, anh, sao lại biết cô ta?”

Tô Ngọc Kiều tò mò hỏi thăm.

“Là cô ta, trước kia cô ta từng chặn anh ở nhà máy, nói là bạn tốt của em, nói vài lời không hay, anh đã né tránh cô ta vài lần. Sau đó không gặp lại cô ta nữa.”

Tô Ngọc Kiều cũng là lần đầu tiên biết Lạc Thu Nhã còn lấy danh nghĩa cô tìm đến anh trai cô, nhất thời tức giận vô cùng.

“Sao cô ta giống cao da chó thế, đã dính rồi muốn dứt ra cũng không được.”

Cô hối hận chết đi được, cô ta giả vờ có lòng tốt, suýt chút nữa làm hại đến gia đình mình.

“Kiều Kiều không cần lo lắng, cô ta vô dụng.”

Tô Ái Hoa trầm ngâm nói:

“Người tên Khâu Chính Dân này, dã tâm lớn nhưng ông ta cũng thức thời.”

“Lần này không thể làm được, chắc chắn ông ta phải nghỉ một thời gian, hơn nữa cùng một cách ông ta sẽ không làm lại.”

Cho dù ông ta có đến lần nữa thì nhà họ Tô cũng không sợ, bọn họ cư xử chính trực, không sợ âm mưu quỷ kế, hơn nữa, Tô Ái Hoa cũng không phải người dễ bị bắt nạt.

“Hừ, không phải là rùa đen rụt đầu thì cũng là vương bát đản.”

Tô Ngọc Kiều tức giận mắng một câu. Tô Ái Hoa - người bình thường vẫn dạy dỗ cô phải tôn trọng người lớn tuổi, lần này nghe thấy lại không nói gì. Lục Kiêu cũng bước tới tỏ thái độ: “Ba, nếu có việc gì con làm được, ba cứ nói!”

Tô Ái Hoa nhìn anh gật đầu mỉm cười, lại nói: “Chuyện ngày hôm nay, ít nhiều cũng nhờ con trở về đúng lúc, ba còn chưa cảm ơn con.”

“Đều là người một nhà cả mà.”

Tô Vũ vỗ vai em rể thân mật nói:

“Chuyện nào ra chuyện đó, nên cảm ơn thì vẫn phải cảm ơn, lần này nếu không có sự xuất hiện của em, anh thật sự không biết xảy ra chuyện gì!”

Nếu không có em rể đúng lúc xuất hiện ngăn cản đám người kia, còn chưa nói tới nhà mình xảy ra chuyện gì, mẹ và em gái chắc chắn phải gánh chịu tai ương, đám người kia không phải kẻ kính già yêu trẻ. Ánh mắt Lục Kiêu tối sầm, hiển nhiên anh cũng nghĩ đến điều này, anh mím môi không nói một lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play