Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Dương Mẫn cũng tỉnh dậy, bà đặt Tiểu Bảo đến thư phòng, đẩy cửa ra vừa thấy mọi người đều ở đó liền cười nói:

“Mọi người ở trong phòng nói gì đó, Kiều Kiều, các con tỉnh sớm thế, Tiểu Bảo mới mở mắt đã vòi tìm ba mẹ, vừa vào phòng đã không thấy các con đâu, suýt chút nữa khóc toáng lên rồi.”

Vừa dứt lời, Tiểu Bảo đau lòng sụt sịt, vừa rồi cậu tỉnh ngủ, vốn tâm trạng đang vui vẻ đi tìm ba mẹ nhưng trong phòng không có ai, cậu còn nhớ rõ mẹ nói ba về đón bọn họ, Tiểu Bảo nghĩ ba đưa mẹ đi rồi, bỏ rơi cậu.

“Mẹ, đừng bỏ rơi Tiểu Bảo!” Bị hoảng sợ, đầu tiên cậu bé nhào vào lòng mẹ, cậu không cần ba, mẹ nhất định không thể bỏ rơi cậu.

Tô Ngọc Kiều nghe lý do của cậu thì dở khóc dở cười, ôm cậu dỗ dành, vừa dỗ vừa nhìn về phía Lục Kiêu. Xem kìa, vẫn là con trai thân thiết với cô hơn. ^^

Lục Kiêu sờ cái đầu đầm mồ hôi của con trai, không nói lời nào.

“Mọi người bàn bạc xong chưa, còn ở trong này làm gì, thím Lưu vừa mới nấu một nồi chè đậu xanh, ra đi ăn nhanh cho nóng.”

Dương Mẫn thúc giục.

Tô Ái Hoa nhìn vợ có cảm giác bà đã khôi phục tinh thần như trước, ông dẫn đầu đứng lên hưởng ứng lời mời chào của bà.

Tô Ngọc Kiều ôm Tiểu Bảo đi theo, Lục Kiêu đi phía sau 2 mẹ con, còn lại Tô Vũ cô đơn lắc đầu cười khổ, anh ta đóng cửa phòng làm việc rồi theo sát phía sau.

Ăn chè đậu xanh xong, Tô Ái Hoa định đi đến ngõ Hòe Bắc, gửi thư cho ông bà, Lục Kiêu vừa trở về cũng đi thăm trưởng bối. Tô Ngọc Kiều nghĩ ông cụ đã lâu không gặp chắt ngoại, nên cô đi cùng.

Dương Mẫn ở nhà nhàn rỗi, nên cũng đi theo.

Bọn họ vừa đi, nhắm chừng sẽ về vào giờ cơm chiều, Tô Vũ nghĩ đi xe đạp ra ngoài đón vợ và con gái đi ăn cơm. Nhà họ Tô có nhiều người đi làm, xe đạp có mỗi 4 chiếc, trong đó Tô Ngọc Kiều tuy rằng không đi làm nhưng cô thường xuyên ra ngoài nên cũng có một chiếc.

Hôm nay Lục Kiêu lái chiếc xe đạp của cô, đáng thương cho anh có một đôi chân rất dài, đạp xe không thẳng chân nổi. Xe đạp nữ không có cảng trước, Tiểu Bảo muốn ngồi phía trước đón gió, an vị ở trên xe của ông bà ngoại, Tô Ngọc Kiều dễ dàng ngồi sau ôm lấy thắt lưng của Lục Kiêu.

Cả nhà tới ngõ Hòe Bắc, quả nhiên tin tức như bão, có người đã nói cho ông bà nội Tô biết chuyện buổi sáng nhà họ Tô suýt chút nữa bị xét nhà. Ông nội Tô ầm ỹ đòi qua xem nhưng bà nội không cho ông ấy đi, nói không có tin tức chính là tin tốt, bọn họ xương cốt già cả chạy ra đường dễ gặp chuyện ngoài ý muốn, lại càng gây rắc rối cho tiểu bối.

Tô Ái Hoa ngồi ở trong sân nghe ba mẹ ở trước mặt ông nói chuyện, đại khái bất đắc dĩ nói: “Con đã nói mọi người sớm chuyển về gần, mà mọi người cứ không chịu.”

Lời này vừa nói ra, ông nội bà nội cùng nhìn về phía trước.

“Bên đó có gì hay chứ, còn phải đi lên đi xuống, ba đi đứng không tiện, không đi.” Ông nội nói.

“Mẹ ở đây nhiều năm như vậy, bên cạnh đều là hàng xóm, mẹ đi rồi không quen biết ai, mẹ cũng không đi.”

Đây là bà nội Tô đang 10 phần tức giận.

Tô Ái Hoa:……

Cuối cùng bà Tô dứt khoát nói:

“Các con không có việc gì là tốt rồi, mẹ với ba con sống ở đây lại càng thoải mái, các con rảnh rỗi tới đây thăm chúng ta là được rồi.”

Trước đây Dương Mẫn còn từng cùng chồng khuyên nhủ nhưng khi biết ba mẹ chồng thực sự thích sống ở đây thì không khuyên nhủ nữa, bà ôm Tiểu Bảo tới đặt trong lòng mẹ chồng.

“Mẹ, mau ôm chắt trai đi, xem có phải béo hơn rồi không!”

Bà cụ với cơ thể khỏe mạnh, ôm lấy Tiểu Bảo nặng hơn 15 ký mà không cần gắng sức, bà nội cân nhắc trước khi ôm vào lòng rồi cười nói:

“Hình như là nặng hơn đấy!! Béo tốt, ăn no, béo hơn một chút càng tốt.”

“Tiểu Bảo tối nay muốn ăn gì nào? Bà cố làm cho chân giò cho cháu ăn được không?”

Bên kia, ông nội Tô cũng đang hỏi Lục Kiêu một số vấn đề trong quân đội, sau khi biết được ngày trước Lục Kiêu tự mình dẫn quân đánh lui quân địch vượt biên, ông ấy cười lớn: “Tốt lắm, lính giỏi, có phong thái của ông năm đó.”

Dương Mẫn lo lắng hỏi: “Có nguy hiểm không con?”

Lục Kiêu không nói chi tiết, chỉ miêu tả sơ qua: “May mắn bây giờ quân binh đã đuổi kịp rồi, chúng ta không sợ bọn họ nữa.”

Tô Ngọc Kiều lén chọc chọc chân anh dưới bàn, thầm trêu chọc anh nói chuyện không thành thật, nhưng lại bị Lục Kiêu nắm chặt không buông.

Từ nhỏ cô đã nghe ông nội kể chuyện trên chiến trường, đao kiếm không có mắt, thực lực ngang nhau thì sao lại không có nguy hiểm.

Nhưng cô cũng hiểu rõ, đây là niềm tin và chức trách của bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play