Không biết qua bao lâu, Tô Ngọc Kiều ngủ thẳng giấc, ngủ đến trưa xong tỉnh lại, ý thức từ từ khôi phục, lúc chưa tỉnh hẳn, cô nhẹ nhàng cọ mặt mình vào vai Lục Kiêu. Trong nháy mắt Lục Kiêu thoát ra khỏi suy nghĩ, anh cúi đầu nhìn về phía cô, ánh mắt hiện lên sự dịu dàng mà cô chưa từng thấy.
“Tỉnh rồi hả?”
Tô Ngọc Kiều cúi đầu nói một tiếng, sau đó cô ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt híp, hoảng hốt nghĩ rắng cô lại mơ thấy anh, cô cười nhếch mép vội hôn vào đôi môi của anh. Ánh mắt Lục Kiêu tối sầm lại, anh không suy nghĩ mà đuổi theo cô, bắt lấy đôi môi anh đào đang có ý định bỏ chạy, tùy ý bắt nạt cô.
“Ưmmm————”
Một túc lâu sau, rốt cuộc Tô Ngọc Kiều cũng hoàn toàn tỉnh táo, ngón tay vô ý thức chạm vào mái tóc ngắn của Lục Kiêu.
Lục Kiêu không nhịn được liền vùi đầu vào ngực cô, thở hồng hộc, nếu làm thêm một hiệp nữa, anh chắc chắn không chịu được.
Khi ngẩng đầu lên, Lục Kiêu cảm thấy toàn thân nóng bừng nên đẩy người ra, bình tĩnh lại một lát, anh mới nghĩ tiếp chuyện trước đó.
“Vừa rồi tôi đoán, người bạn cùng học trường của em rất đáng nghi, em suy nghĩ cẩn thận, người này với em có mâu thuẫn gì không, hay là, cô ta có động chạm gì em không, 5-6 năm trước cũng được.”
Đầu óc mơ hồ của Tô Ngọc Kiều dần dần tỉnh táo lại, cô dựa vào đầu giường do dự nói:
“Lạc Thu Nhã? Hai tụi em có mâu thuẫn lớn.”
Sau đó cô kể chuyện trước kia Lạc Thu Nhã lừa dối cô chiếm lấy chức danh trợ lý, và cả chuyện cô ta liên tục nghĩ cách chia rẽ chuyện hôn nhân giữa cô và Lục Kiêu cũng nói ra.
“Chuyện 5 - 6 năm trước em không nhớ rõ lắm, lúc ấy hình như có chuyện xảy ra trong phòng em nhưng hai chúng em có mâu thuẫn gì lớn em không nhớ, em đuổi cô ta ra ngoài, sau đó không cho cô ta vô nhà nữa.”
“Những người kia nói nội dung báo cáo là thông đồng với địch, cô ta biết nhà ông ngoại em mười mấy năm trước đã xuất ngoại, bây giờ gia đình em còn liên lạc nữa không?”
Trước kia Lục Kiêu chưa bao giờ tìm hiểu chuyện nhà họ Tô, những chuyện này đều là trước khi kết hôn ông Tô chủ động nói cho anh biết, lúc ấy bởi vì thời kỳ đặc biệt nên chỉ nói cho một mình anh biết, nhà họ Lục không ai biết.
Nhưng những người có giao kết với nhà họ Tô hơn hai mươi năm cơ bản đều biết nhà họ Tô có họ hàng ở nước ngoài, Dương Mẫn vài năm trước còn thông báo ra bên ngoài, nói đã sớm mất liên lạc nhưng cụ thể còn hay không liên lạc cũng chỉ có người nhà họ Tô biết.
Tô Ngọc Kiều lắc đầu nói:
“Thật sự nhà em không còn liên lạc từ lâu, là nhà ông ngoại sợ liên lụy đến nhà em nên chủ động đoạn tuyệt nhưng anh vừa nói như vậy, em đột nhiên nhớ đến một chuyện.”
Cô chậm rãi ngồi dậy nói:“Em nhớ ra vì sao lúc đó đuổi Lạc Thu Nhã đi, bởi vì cô ta lục đồ đạc, đúng vậy, cô ta đến đây tìm bức thư dì gửi cho em.”
Nói xong cô lập tức mở to mắt nhìn về phía Lục Kiêu nói:
“Là cô ta?! Người viết thư báo cáo là Lạc Thu Nhã! Cô ta đã xem bức thư dì gửi cho em!”
Lục Kiêu cũng ngồi dậy, anh ôm cô vào lòng an ủi:“Em đừng lo, việc này đã qua rồi, lát nữa chúng ta tìm ba bàn bạc lại.”
“Những bức thư này em đã giấu từ lâu để không ai tìm thấy, khó trách bọn họ không tìm chỗ nào khác ngoài phòng em, là Lạc Thu Nhã từng ở nơi này thấy qua bức thư ở nước ngoài gửi về, bọn họ muốn tìm được bức thư này đúng không?”