Tiểu Bảo chen vào giữa ba mẹ, hạnh phúc khi được hai người ôm chặt, hì hì, sau này cậu cũng là đứa trẻ có đủ ba mẹ. Lục Kiêu thở sâu, đè nén cảm xúc đang dâng trào, cúi đầu không hề nhìn Tô Ngọc Kiều. Tiểu Bảo ở cùng ba mẹ được một lát thì đã bị bà ngoại ôm sang phòng bà ngủ trưa, bởi vì phòng của Tô Ngọc Kiều thật sự rất lộn xộn, trong chốc lát không thể dọn xong được.
Khi cửa phòng vừa đóng lại, hai vợ chồng ở trong phòng làm việc riêng, một lúc lâu sau cũng chưa ai mở miệng. Tô Ngọc Kiều sắp xếp lại bàn trang điểm đang lộn xộn, thỉnh thoảng cô nhìn qua gương ngắm Lục Kiêu đang dọn phòng ở sau lưng mình.
Không hổ là được quân đội huấn luyện, Lục Kiêu xếp quần áo còn gọn gàng vuông vức hơn so với ban đầu, ngay cả trải giường cũng không có một nếp nhăn nào, phần vải thừa cũng được nhét vào dưới tấm nệm, chăn cũng được xếp như miếng đậu hũ. Cô liên tục lau rồi xếp những chai lọ trên bàn, chuyển kem dưỡng da từ hộc tủ bên trái qua hộc tủ bên phải, cuối cùng tại lấy ra đặt trên bàn. Lục Kiêu vẫn còn tức giận, cô chắc chắn.
Qua gương, Tô Ngọc Kiều vô cùng bất mãn nhìn anh hừ lạnh một tiếng.
Người đàn ông này, tính tình ghê gớm thật, sao trước kia cô không phát hiện ra, anh rất khó dỗ dành như vậy.
Thôi đi, cô không nhường nhịn nữa đâu, để anh như vậy một hồi luôn!
Tô Ngọc Kiều đặt xuống lọ kem dưỡng da sắp nóng lên vì lau chùi, quay đầu cười khen: “Lục Kiêu anh thật lợi hại nha, anh dọn đẹp phòng còn sạch sẽ hơn so với lúc trước.”
Lục Kiêu không phản ứng gì, anh xoay người tiếp tục đặt hai cái gối lên đầu giường.
Tô Ngọc Kiều lúc này đi tới phía sau anh khen ngợi:
“Oaa, anh còn thay vỏ gối à, vừa khéo, em cũng không thích đồ người khác chạm vào.”
Lục Kiêu đặt gối xong thì xoay người, Tô Ngọc Kiều to gan từng bước ghé sát vào người anh, hai người chỉ cách nhau một nắm tay.
Tô Ngọc Kiều cao 1 mét 68, so với chiều cao trung bình của nữ giới đã cao hơn nhưng Lục Kiêu rất cao, hai người đối mặt, đầu cô chỉ tới cằm anh.
“Lục Kiêu, anh vẫn còn giận à, em biết người Lạc Thu Nhã giới thiệu không đáng tin cậy, anh ta căn bản là…”
“…không bằng một góc của anh.”
Lục Kiêu nhìn cô lạnh lùng ngắt lời:
“Nếu người được cô ta giới thiệu đáng tin cậy, em sẽ chọn anh ta sao?”
“Cái gì cơ?”
Tô Ngọc Kiều há miệng, sao cô có thể chọn người do Lạc Thu Nhã giới thiệu, hừ, không đúng, lời này nghe có chút hờn dỗi. Tô Ngọc Kiều đảo mắt, hiểu ý nên cười, cô lập tức vòng hai tay ra sau cổ anh nói:
“Lục Kiêu, không phải là anh đang ghen chứ?”
“Ghen? Ai? Hả?”
Biểu cảm lạnh lùng nhưng giọng nói thì không được tự nhiên.
Tuy rằng có chết anh cũng không thừa nhận nhưng Tô Ngọc Kiều chắc chắn anh đang ghen.
“Phụt, sao trước kia em không biết chuyện này nhỉ, ha ha ha, thì ra là... ừm!’’
Điệu cười của Tô Ngọc Kiều lập tức dừng lại, toàn bộ bị chặn trong cổ họng.
Lục Kiêu thẹn quá hóa giận, anh ôm lấy cô cúi đầu dùng môi chặn không cho những lời nói khó chịu phát ra nữa.
…
Cửa sổ hé mở khiến gió mát từ từ thổi vào, tấm rèm trắng theo gió đong đưa, ánh sáng xuyên qua những khe hở nhỏ từ ngoài cửa chiếu xuống sàn nhà bằng gỗ, và cả bộ quân trang treo ở cuối giường.
Tô Ngọc Kiều vùi mình ở trong lòng Lục Kiêu ngủ, Lục Kiêu nằm ngửa ôm lấy cô, mắt mở to không hề buồn ngủ.
Trong phòng cực kỳ im lặng, ở bên tai nghe rõ ràng tiếng thở nhẹ nhàng chậm rãi, chút hơi thở nóng bỏng mơn trớn một bên cổ.
Ngón tay của Lục Kiêu động đậy, anh vô thức kéo cô lại gần, cằm nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu cô, cả người thả lỏng, chỉ có một đôi mày rậm hơi nhíu lại, trong đầu anh suy nghĩ sự việc, tay kia nắm lấy bàn tay của Tô Ngọc Kiều đang đặt trên ngực anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT