Dốc sức thở hắt ra, khóe môi trắng bệch của Harry run rẩy thốt lên vài từ đơn, “Dược…Severus, dược…đã hoàn thành rồi…”

Bàn tay xanh xao chỉ còn da bọc xương thành kính dâng lên chiếc ly bạc chứa đầy chất lỏng trong suốt, cậu mỉm cười đến rất khó coi mà duỗi thẳng tay ra đưa cho Snape xem. Chợt cậu thấy vết máu trên đầu ngón tay chính mình dính vào thành ly, Harry hơi nhíu mày, sau đó cậu ra sức chà xát hai tay mình vào áo sơ mi trên người, cho đến lúc xác định hai tay không còn dính máu mới hài lòng tiếp tục khoe thành quả cùng Snape.

“Lại là dược gì nữa? Ta đã bảo ngươi cút đi, ngươi không nghe thấy sao?”, Snape cất giọng đay nghiến, hai mắt hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ thông gió của căn hầm. Nếu để ý kỹ sẽ thấy, từ lúc Harry bước vào phòng, Snape chưa từng nhìn cậu lấy một lần.

Snape sợ.

Hắn sợ nếu nhìn thấy cơ thể gầy gò chỉ còn da bọc xương đó, nhìn khuôn mặt đã từng phúng phính giờ lại hốc hác xanh xao kia và nhìn cặp đồng tử xanh ngọc lục bảo đã từng trong vắt nay lại đục ngầu ngập tràn tia máu… hắn sẽ không thể rời bỏ cậu được nữa.

Snape biết thứ kịch độc và lời nguyền mà Voldemort ếm lên Nagini là thứ gì, đó là do bản thân hắn phát minh ra rất nhiều năm về trước. Cho nên hắn biết hắn đã chẳng còn bao lâu nữa đâu, chỉ cần hắn tiếp tục chán ghét cậu, mặc kệ cậu kiên trì, thì đến lúc hắn chết đi cậu sẽ không có quá nhiều đau đớn.

Hắn nghĩ vậy, nhưng Harry lại làm khác.

Harry tiến tới bên giường nâng tay dự định cho Snape uống giải dược. Snape bị trói vào thành giường, cơ thể bao bọc trong lớp quần áo tơ lụa đen bạc màu toát lên vẻ gầy guộc. Harry nhíu mày, rõ ràng cậu đã nuôi rất kỹ, sao Severus lại chẳng thêm được tý thịt nào vậy nhỉ?

Chợt trong cổ họng truyền đến một trận tanh ngọt, Harry vội xoay đầu lấy tay che miệng, cố gắng áp chế cơn ho đang ập tới. Máu đỏ len lỏi qua kẽ tay chảy xuống áo sơ mi bên dưới, nội tạng quặn lên, tim co rút đến khó thở. Harry nhắm mắt chờ cơn thổ huyết trôi qua, cậu quơ tay tùy ý lau hết vết máu nơi khóe miệng vào áo, nâng tay lần thứ hai thuần thục cho Snape uống dược.

Snape mặc kệ cậu, hắn biết dược này không có tác dụng, hơn nữa Harry rất cố chấp, nếu hắn không uống cậu sẽ lại uy hắn một lần lại một lần, đến khi nào hắn uống hết mới thôi. Cho nên, thay vì gây sức ép cho cậu thì thà hắn uống hết dược rồi để cậu đi ăn hay ngủ một chút vẫn tốt hơn! Xem đi, cậu chiếu cố mình như thế nào mà lại gầy như vậy chứ!?!

Mặc dù đã suy yếu đến vô lực nhưng Harry vẫn vững vàng nâng ly bạc cho Snape uống dược như cũ, cậu áp người đến bên cạnh hắn, thanh âm nuốt nước kéo dài rất lâu khiến tâm tình khẩn trương của cậu cũng dần trở nên bình tĩnh, ngay lúc cậu gần như chìm đắm trong giây phút thân cận ít ỏi của cả hai thì đột nhiên nghe được giọng nói của đối phương.

“Xong rồi! Ngươi mau tránh xa ta một chút! Mau!”

Con ngươi xinh đẹp chợt ảm đạm, khóe miệng Harry hơi mếu máo, “Severus…em…”

“Không phải đã nói ngươi đừng làm phiền ta nữa hay sao?! Mau cút khỏi đây!”, Snape gắt.

Giọng nói lạnh lẽo không hàm chứa bất kỳ tia tình cảm nào khiến Harry giật mình, sau đó cậu lập tức liền nhếch môi tự giễu chính mình, “Không có gì… em chỉ muốn… chỉ muốn nhìn anh… thêm một chút… một chút mà thôi…”

“Vậy giờ đã nhìn đủ chưa?”

Đau đớn kịch liệt bất ngờ đánh úp làm hai mắt Harry mất dần tiêu cự, cậu lén lút giơ tay ôm chặt lấy ngực trái rồi run rẩy đáp lời, “Đ-Đủ rồi…”

“Vậy thì mau cút đi.”

Bàn tay ôm lấy ngực chậm rãi buông thõng xuống, Harry cúi đầu che dấu vẻ đau thương đang đượm đầy đôi mắt xanh, cậu thu lại vẻ tự giễu trên mặt mình, nhẹ giọng đáp, “Được…”

Dùng hết sức lực còn lại, Harry bước ra khỏi phòng. Cánh cửa vừa đóng lại cậu liền lập tức trượt xuống đất, đau đớn từ đầu tim truyền đến càng thêm mãnh liệt, Harry vô lực ngã xuống đất lạnh, tiếng rên rỉ khe khẽ vang lên, nhỏ tới mức có cố gắng cũng không thể nghe thấy.

Đôi ngươi ảm đạm chậm rãi nhắm lại, Harry bỗng nhớ đến một khung cảnh mà cậu vẫn luôn mơ thấy. Đó là một căn nhà nhỏ trên một ngọn đồi xanh mướt, trong căn phòng gọn gàng ở bên trong căn nhà có một người đàn ông đang chuyên chú ngao chế độc dược, thứ mà hắn ta yêu thích nhất. Người nọ rất tập trung vào vạc độc dược kia, sườn mặt nam tính lộ rõ dưới ánh mặt trời, sống mũi cao và to đặc trưng của riêng hắn, cắp hắc diệu thạch lấp lánh loại ánh sáng say mê và thích thú lại càng khiến hắn tuấn tú hơn bao giờ hết.

Cứ thế, khóe môi của Harry từ từ nhếch lên một độ cong xinh đẹp, cậu nâng tay, đầu đũa phép chạm vào ngực trái, khẽ thì thầm:

“Severus, em mong anh sẽ sống thật vui vẻ… Avada Kedavra…”

Cơn đau biến mất, run rẩy biến mất và hơi thở yếu ớt…cũng biến mất…

.

Sau khi Harry rời khỏi phòng, Snape luôn cảm thấy có gì đó không đúng.

Cơ thể hắn vốn luôn nặng nề vì chất độc tàn phá, nay lại dần trở nên nhẹ nhàng khoan khoái. Hơn nữa ma lực đang ào ào chảy trong lõi phép càng khiến hắn khó hiểu hơn, chẳng lẽ ma văn kia đã hết hạn rồi sao?

Nhưng chợt giữa sự yên ắng, Snape như nghĩ ra gì đó.

Bình thường sau khi cho hắn uống dược, Harry sẽ đi nấu ăn. Tiếng cậu nấu nướng luôn rất lớn, kể cả không có thì cũng sẽ có tiếng bước chân cậu qua lại trong hầm. Đằng này, lại không có gì cả, lặng ngắt như tờ!

Hơn nữa, trước nay ma văn phong bế chỉ tự động cởi bỏ khi kẻ ếm đã chết mà thôi! Làm sao Harry lại đột nhiên… đột nhiên… Chết tiệt!!!!

Snape vùng dậy, ma lực cuồn cuộn theo ý thức tự động ném ra mấy cái Difindo xuống mấy sợi dây đã sớm mục nát. Hắn gấp gáp lao ra khỏi phòng, nhưng khi vừa mở cửa, mùi máu tươi nồng nặc liền xông vào cánh mũi, cảnh tượng trước mắt cũng đập vào mắt một cách rõ ràng đến khó có thể chấp nhận.

Cả gian phòng khách đều là một đống hỗn độn, thì ra cả căn hầm này vốn chỉ có một phòng của hắn là được cậu mỗi ngày quét dọn, trang trí. Thì ra mỗi ngày sau khi vừa hầu hạ vừa chịu đủ gắt gỏng từ hắn, cậu sẽ trở lại nơi như đống phế thải này để nằm lên thứ mà hắn thấy không hề bằng phẳng, để ngủ một giấc ngủ ngắn ngủi, để ăn thứ mà hắn không biết tên.

Mà quan trọng hơn hết, Harry giờ lại đang nằm đó, ngay cạnh chân hắn, bất động và lặng thinh.

Snape run rẩy quỳ xuống, máu trong người tựa hồ không còn lưu thông, cả cơ thể bỗng chốc trở nên lạnh lẽo, trái tim như bị thứ gì đó cứa nát, đau đớn đến không thể chịu nổi.

“Harry…”

Snape nỉ non, lần đầu tiên hắn gọi tên cậu, nhưng đáp lại hắn lại là một sự im lặng đến tàn nhẫn, Harry vẫn lẳng lặng nằm bất động trên sàn nhà.

“Harry… em trả lời ta đi…”

Người trên mặt đất vẫn như cũ lặng thinh…

Snape chậm rãi cúi người xuống ôm lấy Harry, hai tay hắn run lẩy bẩy, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ sẽ có ngày mình sợ hãi một điều gì đó đến vậy.

“Harry… chẳng phải em nói muốn nhìn ta thêm một chút sao? Giờ ta cho em nhìn, em mau mở mắt ra, ta cho em nhìn, nhìn đến khi em chán mới thôi, được không…”

Lạnh lẽo, cứng nhắc từ cơ thể Harry khiến Snape phát hoảng, hắn ra sức lau đi vết máu còn vương trên khóe môi cậu. Trong lúc vô tình cúi đầu, hắn trông thấy vết rắn cắn đã thối rửa trên bắp chân cậu, nhất thời, toàn bộ hành vi khó hiểu mấy năm nay của Harry đều được lý giải.

Snape điên cuồng gào lên, “Không!!! Không… Harry, không… Em không được làm vậy!!! Ta không cho phép… Không…”

Thì ra mỗi ngày mỗi ngày… mỗi ngày bát thuốc hắn uống đều là vì ngày hôm nay, thì cậu vốn đã dọn sẳn cái chết cho mình, thì ra không phải là hắn chờ cậu hết hy vọng mà là cậu chờ bản thân mình hết thời gian…

Thì ra.. thì ra…

Snape bỗng chốc bình tĩnh lại, hắn ôm lấy cái xác đã dần lạnh lẽo của Harry, nhẹ nhàng đặt lên môi cậu một cái hôn dịu dàng, sau đó vươn tay nhặt đũa phép của cậu lên, hắn nỉ non, “Harry.. Harry… em không được chết một mình! Ta không cho phép! Em còn chưa nghe thấy… chưa nghe thấy điều ta vẫn luôn giấu đi…”

Một tia sáng đỏ đột ngột đánh vào lồng ngực Snape, hắn gục xuống, tim dừng.

Tất cả lại lần nữa chìm vào im lặng, nhưng đâu đó quẩn quanh trong không khí vẫn còn vương lại lời nỉ non như khẩn cầu của Snape…

Harry, Harry… Ta yêu em, rất yêu em…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play