Ý thức dần trở lại, Snape mơ màng nhận ra bản thân hắn đang nằm, phải, là nằm. Không phải trôi lênh đênh như đám giám ngục hay phất phơ như đám ma trong trường, mà là nằm, nằm sấp mặt.

Ngơ ngác suy tư thêm một thời gian đủ lâu sau đó, hay có thể là ngay lập tức, Snape không biết được, hắn lại bắt đầu nghĩ hắn phải chăng là đang còn sống, hoặc ít nhất là còn tồn tại?

Bởi vì hắn thật sự đang nằm, trên một mặt phẳng nào đó cứng còng lạnh ngắt, và tay chân vẫn có thể hoạt động theo ý muốn của hắn mà không phải là rã rời hay tê liệt.

Hầu như là ngay khi xác nhận bản thân thật sự tồn tại, Snape liền mở to hai mắt và bất ngờ đối diện với một màn sương mù mịt. Khuất sau màn sương kia hoàn toàn là một mảng trắng xóa đến vô cùng, cái mặt phẳng mà hắn đang nằm cũng thuần một màu trắng.

Snape ngồi dậy, cảm nhận thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, thậm chí còn thư thả hơn cả lúc mà hắn còn sống, hẳn vậy. Hắn đứng tại chỗ, xoay một vòng để nhìn rõ chung quanh, và khung cảnh bốn phía cũng theo đó mà từ từ mở ra trước mắt hắn.

Bao bọc xung quanh Snape là một không gian trắng tinh, sạch sẽ và tươi sáng, tựa như một đại sảnh đường mênh mông rộng lớn với cái trần hình vòm bằng thủy tinh trong veo và hoàn toàn không có bất cứ một bộ bàn ghế, đèn đuốc hay ánh nến nào cả.

Ấy vậy mà nó vẫn sáng, sáng đến kỳ cục. Bởi vì quá sáng nên một thân áo chùng tơ lụa đen bạc màu của Snape lại càng toát lên vẻ tương phản rõ ràng.

Không gian thập phần im ắng, mặt đất hoàn toàn trống trơn, kể cả bầu trời phía trên cũng là một vùng vắng lặng. Hắn là người duy nhất ở đó, và hắn hơi chần chờ, rốt cục hắn còn sống hay là đã chết…

“Ngươi còn sống, tên gián điệp ạ…”

Snape giật mình quay ngoắc lại và nhìn thấy một người đàn ông đang đi về phía hắn, chậm rãi và vững vàng, kẻ đó mặc một bộ áo chùng màu xanh đen, viền dọc theo tay áo dài là những dải ma văn ánh kim hoa lệ.

“Ngươi là ai?”, Snape nghi hoặc.

Nhếch môi, người đàn ông khẽ mấp máy khóe miệng, “…Your lord, of course…”

Snape trợn mắt kinh ngạc, lord, lord… chẳng lẽ là Voldemort!

Thế nhưng lại không giống, tên này trẻ hơn và… giống con người hơn. Gã cũng sỡ hữu một đôi mắt đỏ như hồng ngọc, thế nhưng sống mũi cao và mái tóc xoăn đen óng ả lại bổ trợ cho khuôn mặt gã trở nên càng tuấn tú.

“Nhận ra rồi?”, ý vị cười, gã hỏi.

“Tom Riddle…”, Snape nghiền ngẫm.

“Chính xác, không hổ là gián điệp hai manh vĩ đại,” Tom nói với thái độ nửa vời.

“Vậy …ngươi muốn gì?”, Snape vẫn cảnh giác, mặc dù vậy thì cũng đã nhạt hơn lúc mới đầu, bởi lẽ qua thái độ bình thản của gã, Snape không cảm thấy sự uy hiếp.

“À”, nụ cười trên khóe môi đạm mạc của Tom càng to lớn hơn, “Ta tìm ngươi trả thù!”

Nhất thời không gian bỗng lặng ngắt như tờ, mặc dù so với trước đó thì cũng chẳng khác là bao. Hai người im lặng nhìn nhau, Tom vẫn tươi cười và Snape vẫn cảnh giác.

“Trẻ con!” Sau ít lâu bỗng Snape buông bỏ tư thế phòng bị, trào phúng nói.

Tom trợn mắt, mặt trướng đỏ bừng gào lên, “Dơi già! Ngươi được bao tuổi mà dám nói ta trẻ con, hả? Ngươi đáng tuổi con cháu ta đó có biết không hả nhóc con hỗn xược!!!”

Snape im lặng, nhếch khóe môi ghét bỏ ai đó đang tạc mao. Bất chợt, hắn thấy nhớ Harry đến lạ.

Đến cả tên xấu xa liệt não như Tom Riddle này mà cũng có thể tạc mao thì một cậu bé được người người săn đón như cậu sao lại không? Vậy mà hắn chưa từng thấy…

Suốt ngần ấy năm hắn dõi theo Harry trong góc tối, hắn đã thấy qua vô số vẻ mặt của cậu. Vui vẻ, bướng bỉnh, nhăn nhó, lười biếng hay hờn dỗi… nhưng ngay khi màn đêm buông xuống, cậu lại trở về với vẻ hờ hững, lặng thinh cố hữu. Mười mấy năm, vẫn luôn như vậy chẳng mảy may thay đổi.

Nghiền ngẫm vẻ trầm ngâm của hắn, Tom bỗng nghiêm túc nói, “Severus, giúp ta một việc…”

“Giúp ngươi?”, Snape khó hiểu hỏi lại.

“Đúng…” Tom ngẩng đầu, gã không nhìn Snape, cũng không mở mắt, giọng nói thế nhưng lại ẩn ẩn có chút mong chờ mơ hồ, “Giúp ta sống tiếp một đời..”

Sau đó chưa để cho Snape kịp ngạc nhiên, Tom đã đột ngột vung tay ném cho hắn một cái bùa Hóa đá và lẩm bẩm một chuỗi bùa phép kỳ dị.

“Severus a Severus… giúp ta đi thôi… Hãy thay ta sống lại một đời, vào thời điểm mà Voldemort vẫn chưa chiếm lấy thân xác ta, ngươi hãy mang theo đống ma lực điên loạn này, giúp ta đi tìm ‘chính ta‘… Giúp ta sống một đời hoàn hảo, giúp ta hiểu được thứ tình yêu mà ta cả một đời trước vẫn không thể nào hiểu nỗi…”

Ánh mắt Snape trân trân nhìn gã như có điều muốn nói, Tom chỉ nhếch môi, rồi lại tự mình độc thoại, “Muốn hỏi vì sao ta không tự mình đi sao? Ha… Bởi vì ta đã tiêu phí sáu cái mạng của mình một cách vô nghĩa rồi, cái cuối cùng này… ta luyến tiếc.”

Dừng một chút, gã lại nói, “Ta biết nếu ta lại để Voldemort sống lại, hắn sẽ tiếp tục ngu xuẩn lao đầu vào cái chết mà không hề suy tính bất cứ cái gì, và rồi ta cũng sẽ theo đó mà chết…”

Trong mắt Snape lộ ra chút mất kiên nhẫn, Tom lại khẽ cười, gã tiếp, “Ngươi, chỉ có thể là ngươi, Severus… Chỉ có ngươi, kẻ đã dùng cả đời chỉ để theo đuổi một tình yêu kỳ lạ dành cho một kẻ kỳ lạ, mới chính là người có thể giúp ta hiểu đước thứ gọi là tình yêu đó… phải không?”

Snape vẫn yên lặng nhìn Tom, cặp hắn diệu thạch vẫn trân trân nhìn hắn, nhưng không ai biết bên trong hắn đang kêu gào mãnh liệt đến thế nào.

‘Ngươi nói quá nhiều! Ta nhìn ngươi chỉ là muốn hối thúc ngươi mau mau làm ta sống lại mà thôi! Ai quản cái lý do ngu xuẩn của ngươi chứ!‘

Tom không biết điều hắn nghĩ, nên gã cứ vừa rót ma lực cường đại của gã vào lõi phép của Snape vừa huyên thuyên đủ thứ về bản thân gã, dài dòng và lằng nhằng.

Ban đầu Snape vẫn còn sức để âm thầm trào phúng, nhưng qua vài phút, hay vài tiếng, hắn bắt đầu không thể tập trung vào những gì Tom nói nữa. Những cơn đau quá mức khủng khiếp do ma lực của Tom và hắn xung đột trong lõi phép khiến hắn nhịn không được mà run lên, tầm mắt bị lớp mồ hôi tuôn như suối trên trán che mờ, đôi môi trắng bệch không còn huyết sắc và điều này cứ kéo dài thẳng đến lúc Tom hoàn toàn trút xuống giọt ma lực cuối cùng.

Bùa Hóa đá được cởi bỏ, Snape ngay lập tức gục xuống, nhưng sau đó liền nhanh chóng ngẩng đầu tóm lấy Tom, bất chấp cả sự tanh ngọt đang trào lên trong cuống họng, khóe môi trắng bệch của hắn mấp máy, “Mau…mau đưa ta…trở về…”

Tom xoáy sâu vào mắt Snape, sau đó khẽ thở dài, “Đưa tay ngươi ra…”

Snape yên lặng làm theo, hắn biết Tom đang chuẩn bị làm gì. Một lời thề bất khả bội, hiển nhiên, thứ còn bền vững hơn mọi lời hứa sáo rỗng. Thế nhưng, ở chỗ này thì lấy đâu ra người thứ ba để làm chứng?

“Đừng lo lắng, kẻ làm chứng cho chúng ta vẫn luôn ở đây! Ta nói đúng không, Tử thần thân mến…”

Đâu đó phía trên cái mái vòm vang lên tiếng cười trầm thấp, bâng quơ nhưng cũng mang theo uy áp không thể xem nhẹ. Snape có hơi kinh ngạc, thì ra không phải chỉ có hai người ở đây.

“Tất nhiên rồi, Tom, ta rất sẵn lòng làm Người làm chứng cho các ngươi,” một người đàn ông cao ráo bất ngờ xuất hiện bên cạnh Tom, tựa như con gió, Tử thần cúi thấp người xuống đối diện với Tom rồi nở một nụ cười thật đẹp.

Trong khi Snape vẫn còn vô cùng kinh ngạc thì Tom đã kéo tay của hai người đến nắm chặt vào nhau, “Lấy đũa phép của ngươi ra, cả ngươi nữa,” khi nói với Tử thần lại lạnh lùng một cách kỳ lạ.

Snape có chút khó hiểu nhìn hai người hỗ động, này là tình huống gì?

Tử thần lại giống như không hề để ý, hắn tủm tỉm cười rồi thong thả chạm một ngón tay vào chỗ hai bàn tay đang nắm chặt vào nhau. 

Tom nói. “Liệu rằng ngươi, Severus Snape, sẽ đi tìm Voldemort và ngăn cản hắn hủy hoại cuộc đời của ta, Tom Riddle?”

“Ta sẽ!” Snape đáp. 

Một tia lửa sáng chói loé lên từ đầu đũa phép và vây lấy hai bàn tay tạo thành một vòng lửa đỏ rực. Tom lại nói, “Và có phải ngươi sẽ làm hết khả năng của mình, để giúp ta hiểu được thứ mà ta khao khát, như một sự trả công cho việc ta trao cho ngươi sinh mạng lần nữa?”

“Ta sẽ!” Snape lại đáp, không có chút chần chừ. 

Tia lửa thứ hai ngay lập tức loé lên và nối liền với vòng thứ nhất, tạo thành một quầng lửa sáng chói. “Và, nếu như có kẻ nào đó nhất quyết bắt ta phải tiếp tục làm một Chúa tể không não…” Tom chợt thì thầm, “…thì ngươi, sẽ thay ta làm Chúa tể sao?”

Tay Snape khẽ run lên, hắn trợn tròn mắt. Một giây im lặng giữa cả ba. Tử thần liếc mắt dò xét, nụ cười hời hợt vẫn nở rộ trên môi khiến Snape không khỏi hơi rùng mình.

“Ta sẽ!” Tuy nhiên hắn vẫn đáp, không có thêm bất cứ chần chờ nào nữa. Biểu ngoài ý muốn của Tử thần chợt lóe lên, sau đó lại trở nên hứng thú dạt dào khi ngọn lửa thứ ba được phun ra từ cây đũa phép, xoắn lấy hai vòng lửa kia, và cả ba vòng lửa gắn hai bàn tay vào nhau thật chặt, như một lửa đang chực chờ siết chết kẻ phản bội lời thề…

Sau đó Tom biến mất, cả Tử thần cũng không còn ở đó nữa. Snape ngơ ngác trong ít lâu, đến khi ma lực đã thuần thục chảy trong huyết mạch kia thôi thúc hắn chạy về phía ánh sáng xanh lục, hắn mới hưng phấn nhận ra hắn sắp có thể gặp lại người mà hắn yêu thương, cậu bé của hắn, Harry của hắn.

Snape nhắm mắt lại lao vào trong ánh sáng, trong đầu chỉ còn lại duy nhất tười cười sáng lạn của Harry và giọng nỉ non ngọt ngào từ rất lâu trước đây của cậu, “Severus…”

Bóng tối lại trùm xuống một lần nữa, xóa đi ánh sáng mịt mờ. Snape chờ mong, lần nữa hắn tỉnh lại, mọi chuyện xưa sẽ không còn bi thảm như nó đã từng…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play