Thung lũng Godric.

Gió thổi ngang mang mùi hương của những đóa bách hợp phiêu đãng trong không khí, Snape vẫn cúi đầu, môi mỏng hờ hững mấp máy, “Lily, thằng nhóc lớn rồi! Sắp thành niên…”

Giọng hắn đứt quảng giữa những tiếng thở dài kín đáo, “Nó trông không giống cậu lắm, à thì, thật ra cũng khá giống… Nhưng nó ghét tớ… mà thật ra cậu cũng ghét tớ phải không? Mặc dù cậu nói đó là do cậu ghét Nghệ thuật hắc ám, nhưng tớ biết cậu cũng không ưa tớ… Cậu luôn thích Potter hơn, dù cho cậu có vì tớ mà chống lại Potter, thì cậu vẫn thích hắn hơn…”

Harry lắng tai nghe giọng nói trầm khàn của Snape, âm thanh cao vút như tiếng violon giờ phút này lại khản đặc.

“Dù sao thì Lily, tớ luôn coi cậu là bạn, người bạn duy nhất!”, hắn nỉ non.

“À mà, nó có vẻ khá giống cậu khi cười đấy… nhưng mỗi khi tớ nhìn thấy nó thì nó đều khóc, mỗi đêm, trong bóng tối của căn gác xếp dưới chân cầu thang… Khi đó nó chẳng giống ai trong hai người cả… khi đó, nó chỉ là nó… Thật kỳ lạ, Lily, tớ lại thích nó khi đó nhất… vì lúc đó, tớ sẽ không cảm thấy tội lỗi khi đối diện với nó… À, dạo này nó có vẻ không ghét tớ nữa… nhưng lại bắt đầu phiền phức… thế nhưng… tớ lại thích như thế hơn…”

Môi mỏng khẽ nhếch lên đôi chút, sau đó độ cung mơ hồ đó liền biến mất không chút dấu vết. Snape ngưng một lát, sau đó tiếp tục nói.

“Lily, đây là lần cuối cùng… lần cuối cùng tớ đến thăm cậu… tối nay, tối nay Dumbledore phân phó tớ lén đi tráo thuốc của Voldemort… nếu không thành công, tớ có lẽ sẽ không thể đến đây được nữa… Tớ, sẽ chết!”

Harry ngơ ngác, mỗi đêm… gác xép… tráo thuốc… CHẾT!?!

“Ý của thầy là thầy sẽ đâm đầu vào chổ chết chỉ vì Dumbledore bảo thầy làm vậy hả?”, cậu đột ngột bật ra khỏi chỗ trốn, áo choàng tàng hình trượt khỏi đầu, giận dữ hét lên.

“Potter!!! Mi làm gì ở đây?”, Snape giật mình, trong mắt thoáng xẹt qua tia kinh hoảng nhưng ngay lập tức liền trống rỗng.

“Đừng cố vận dụng Bế quan bí thuật! Thầy mau nói cho tôi biết, những gì thầy nói từ nãy đến giờ là thật hay giả?”, Harry hung ác hét, con ngươi xanh ngọc lục bảo hằn lên tia máu.

“Mi nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy hả Potter? À hay là tên nhóc hoàng kim của Bạch pháp sư vĩ đại nhất tưởng rằng đây chính là cái ổ sư tử mà nó có thể tùy tiện ra lệnh hả?”, cố ý không thèm trả lời, Snape cố gắng bẻ hướng câu chuyện sang hướng khác. Chết tiệt, sao Potter lại ở đây? Nó nghe được những gì rồi?

“Chết tiệt thầy mau trả lời tôi!!! Còn không…”, Harry bỏ lửng câu nói, mắt xanh bất chợt bình tĩnh nhìn Snape, con ngươi xinh đẹp xoáy sâu vào cặp đồng tử hắc diệu thạch ở đối diện, im lặng uy hiếp.

“Nếu không… thì sao?”, Snape bỗng nhiên có chút dự cảm không lành, thằng nhóc này hôm nay thật kỳ lạ.

Nhếch môi, Harry chợt nở nụ cười, cặp đồng tử xanh ngọc lục bảo lóe lên chút bướng bỉnh, “Nếu thầy không nói, vậy tôi… đành đi hỏi Voldemort vậy!”

Snape trợn tròn mắt, hiển nhiên đã bị lời nói của Harry làm cho chấn động không nhẹ.

“Thầy bất ngờ cái gì, dù sao hắn cũng là đương sự, hỏi hắn có khi còn chi tiết hơn thầy nữa, không phải sao?”

Snape giận tím mặt, tay run run siết chặt nắm đấm, “Ngươi đã nghe hết tất cả?”

“Phải!”, Harry nghiến răng trả lời.

“Vậy thì ngươi nên ngoan ngoãn làm theo lời Dumbledore đi, hắn chắc chắn sẽ giữ lại mạng của ngươi! Đừng tiếp tục chống đối hắn!”, Snape ôm tâm lý vò mẻ đã sứt, liền nói thẳng với Harry.

“Còn thầy?”

“Potter!! Chuyện của ta chưa đến phiên mi quản! Mau cút khỏi tầm mắt của ta!”, Snape rít lên, hôm nay thằng oắt này khó chơi thật, y như thằng cha nó, hừ!

Harry nhướn mi, giọng thách thức, “Cút khỏi tầm mắt thầy? Hừ, theo như tôi nghe được thì mười mấy năm nay không có ngày nào là tôi rời khỏi tầm mắt của thầy cả, đúng không, giáo sư Snape?”

“Mi!!! Mi muốn gì, Potter?” Snape bắt đầu tức giận, hắn lớn tiếng.

“Tội gì phải vậy, Severus?”, Harry rầu rĩ hỏi.

“Potter!! Mi gọi ta là cái gì hả? Trừ Gryffindor 50 điểm tội vô lễ với giáo sư! Còn giờ thì cút mau!”, Snape giận dữ rống, bên trong lại mang theo chút bàng hoàng. Bởi lẽ tiếng ‘Severus‘ kia nghe qua thật quá êm tai, dịu dàng tha thiết như cậu đang nỉ non tên gọi của người tình… Snape chấn động.

Harry bất chấp, cậu hoảng hốt chụp lấy tay hắn lôi đi, “Mặc kệ cái giới pháp thuật chết dẫm này! Đi, mau đi cùng tôi rời khỏi đây!”

Snape há hốc miệng, cái quỷ gì đang xảy ra vậy hả? Nam hài hoàng kim rủ hắn bỏ trốn sao? Đi? Rồi đi đâu? Mà…mà…mà nó đang làm cái quỷ gì đây hả?!?!

“Ngu xuẩn! Đầu ngươi toàn là cỏ lác sao? Hay quỷ khổng lồ đã ăn mất não ngươi rồi hả? Muốn điên cũng đừng đến tìm ta điên, cút!”, giằng tay mình ra khỏi tay cậu, Snape không kìm chế nữa mà gầm lên.

Nói rồi, hắn di hình ảo ảnh rời đi. Đêm đó, Snape đã không làm theo nhiệm vụ mà Dumbledore giao phó. Bởi hắn lo rằng, Harry rất có khả năng sẽ nổi điên lên mà chạy theo hắn! Nhưng Snape không hề biết, chính mình sau đó vẫn luôn mang theo một cái đuôi ngoe nguẩy khắp nơi.

Tuy vậy, chỉ hơn ba tuần sau, dưới nụ cười mơ hồ lộ ra uy hiếp của vị phù thủy già, Snape đành phải lén lút rời khỏi Hogwarts vào một đêm không trăng tăm tối. Thế nhưng cuộc tấn công của Snape không thể thành công, kết quả là hắn bị Voldemort giáng xuống hơn chục cái Crucio và nhận lấy một cú táp cực độc của Nagini.

Nếu lúc đó Harry không kịp lao vào màn mưa chú ngữ để mà nhào tới bắt lấy Snape lôi vào áo choàng tàng hình và chật vật chạy trốn, thì chắc có lẽ Đại sư độc dược của chúng ta đã trở thành một cái xác máu thịt be bét dưới chân Chúa tể Hắc ám mất rồi!

“Khốn kiếp… thầy vậy mà vẫn… vẫn đi làm cái chuyện ngu xuẩn này! Thầy điên sao hả?!?”

Harry vừa cõng Snape trên vai vừa thở dốc quát, vết thương trên vai túa máu ra làm ẩm ướt cả áo chùng màu xanh mực. Snape mấp máy môi, vết cắn trên cổ khiến hắn không thể phun nọc độc như thường lệ.

Snape chán ghét sự yếu đuối hiện tại, nhưng cũng luyến tiếc sự ấm áp của cơ thể thiếu niên đang đỡ lấy mình, mặc cho, cơ thể nhỏ bé đó đang không ngừng run rẩy vì quá sức.

Chưa có ai từng thân cận với hắn đến vậy, cũng chưa từng có một người nào vì hắn mà xả thân vào nguy hiểm chỉ để cứu hắn ra. Trước nay, chỉ có hắn một mình, giờ đây, lại nhiều ra thêm một Cứu thế chủ.

Thấy Snape im lặng, Harry cũng không nói tiếp, nhưng lửa giận trong lòng cậu vẫn chưa hề tiêu tán đi chút nào.

Harry căm hận Dumbledore ác tâm, chỉ vì một hư danh ngu xuẩn mà đẩy gia đình cậu vào chổ chết, nhẫn tâm đẩy một đứa trẻ vốn dĩ không cần phải quan tâm đến chiến tranh như cậu phải làm tâm điểm của mọi cuộc chiến. Ông ta không hề ngần ngại dùng sự hối hận của Snape để ép buột một người cao ngạo như hắn phải vì ông ta mà luồn cúi dưới chân tên Chúa tể điên loạn, thậm chí là hiến dâng cho ông ta cả tính mạng, ví dụ như là tình huống ngày hôm nay.

Thế nhưng, Harry hoàn toàn không biết, rằng sự xuất hiện đột ngột của cậu ở Trang viên Voldemort ngày hôm nay mới chính là thứ khiến cho cuộc tấn công của Snape bị thất bại thảm hại đến vậy. Bởi lẽ vòng pháp thuật bảo hộ của Voldemort có thể rà soát theo Dấu hiệu hắc ám, và ngay giây phút Harry theo chân Snape tiến vào trang viên, Voldemort đã dọn sẳn vòng vây để cả hai người sa vào.

Nhưng Harry không biết, nên hai người cứ thế liền xông vào, rồi mang theo một thân thương tích trở ra.

Hogwarts, Harry không muốn trở lại, còn Spinner’s End thì đã bị rất nhiều Death Eater bao vây. Nhất thời Harry chỉ có thể mang Snape đến giới Muggle mà trốn tránh, rồi cứ liên tục di chuyển từ nơi này đến nơi khác trong hai năm.

Cũng trong hai năm này, số lần Snape lén lút rời khỏi Harry không dưới hai mươi lần, và thái độ của hắn đối với cậu cũng sau mỗi lần mà càng gay gắt hơn.

Đồng thời sau một đêm này, Dumbledore đột ngột mất đi hai con cờ sáng giá trên bàn cờ của mình, sự tình quá đột ngột khiến cho ông ta không thể không tự mình ra trận. Trong hai năm tiếp theo Hội Phượng Hoàng bắt buộc phải lộ mình ra khỏi bóng tối, thành lập hai thế lực cạnh tranh khốc liệt trong chiến trận.

Voldemort sớm đã quên mất hai kẻ từng là mối quan ngại sâu sắc của hắn mà tập trung đối phó Dumbledore, còn Dumbledore?

Ông ta hiển nhiên không thể quên được là ai đã khiến ông ta lao đao đến vậy? Một phần nhân lực của Hội Phượng Hoàng vẫn luôn đuổi theo tung tích của Harry và Snape, vì lẽ đó mà Harry không thể dừng ở nơi nào quá lâu để chửa trị vết thương cho Snape.

Lại qua thêm một năm trốn chạy, khi Harry đã nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa thì bỗng tất cả dừng lại. Ngay lập tức Harry liền biết, Dumbledore đã thắng!

Nhân lúc mọi người dân giới pháp thuật đang chìm trong vui vẻ của thắng lợi, Harry âm thầm đến Gringotts rút ra hết tiền trong tài khoản của cậu nhưng người đứng tên lại là Neville Longbottom, sau đó đổi hơn phân nửa sang Bảng Anh, cuối cùng rời khỏi Hẻm Xéo.

Hẻm Knocturn trong chiến tranh đã vắng người nay càng yên tĩnh hơn, Harry dưới lớp ngụy trang một lão già râu ria với đôi mắt màu gỗ nâu đục ngầu bước vào cửa tiệm bán dược liệu xập xệ nhất.

Thế nhưng nơi tồi tàn nhất này lại chính là kho dược phẩm trân quý nhất của giới pháp thuật, hầu hết các dược liệu cần để chế thuốc giải độc cho Snape đều ở trong đây.

Harry bước vào, hướng về phía lão giả coi tiệm đưa ra bắp chân đã dần thối rữa của mình. Đây là khi cậu tóm lấy Snape trong trang viên Voldemort, không để ý nên bị Nagini táp trúng.

Máu thịt trộn lẫn khiến lão mất ít phút đễ tìm ra một phối phương thích hợp cho chất kịch độc đó, nhưng thật bất hạnh, “Kẻ hạ độc này quá ác độc, hắn đã đảo chiều giải dược trong chính chất độc này bằng một lời nguyền! Phối phương giải dược thì ta có, kể cả những dược liệu quý hiếm nhất, nhưng có một thứ mà chính ngươi phải tự tìm lấy!”

Harry vừa vui mừng vừa phấn khởi hỏi, “Thứ gì? Cho dù đó có là thứ gì thì ta cũng sẽ đi tìm bằng được!”

Lão giả quan sát cậu trong ít phút, sau đó cất giọng hời hợt, “Đó chính là… ngươi phải lấy máu đầu tim của một kẻ cũng trúng cùng một loại độc này để làm thuốc dẫn cho các dược liệu khác! Hơn nữa, ngươi phải giết chết kẻ đó ngay sau khi uống giải dược, bởi chất độc sẽ theo lời nguyền rủa mà rót từ cơ thể ngươi vào cơ thể hắn và rút đi linh hồn hắn. Nếu ngươi không kịp giết hắn trước khi chất độc này giết chết hắn, lời nguyền sẽ lại lần nữa bám vào ngươi và, giết chết ngươi!”

Harry ngưng thở, hai mắt mở to đến trợn tròn, sau đó nhớ đến cặp hắc diệu thạch xinh đẹp luôn luôn tỏa ra ánh sáng khi nhìn vào vạc ma dược thì liền nở nụ cười, “Thật trùng hợp ta có biết một kẻ cũng trúng loại độc này, làm ơn gói tất cả các dược liệu lại cho ta, thêm cả một bộ vạc tốt nhất nữa, cám ơn!”

Cứ thế trong nửa năm tiếp theo, Harry tiếp tục giam giữ Snape ở bên cạnh mình. Mặc cho tất cả nhưng lăng mạ, chán ghét mà hắn thốt ra mỗi ngày, cậu vẫn kiên trì vây khốn hắn trong căn hầm âm u và tối tăm này.

Ban đầu Snape còn phản ứng quyết liệt, sau đó chuyển sang dụ ngọt, cuối cùng bây giờ đã trở thành ghét bỏ và căm ghét cậu luôn rồi! Vậy mà Harry cũng không thèm quan tâm, cậu cứ lầm lầm lì lì làm chuyện của mình, thuốc giảm đau và khống chế chất độc mỗi ngày đều đúng giờ mang tới khiến cho Snape không khỏi trố mắt, Harry từ khi nào giỏi độc dược như vậy?

Ma văn phong bế ma lực của Snape hơn ba năm nay vẫn chưa một lần được cởi bỏ, sau lần trốn chạy thứ mười của Snape, Harry đã không thể tin tưởng người đàn ông này có thể đồng ý ở bên cạnh cậu. Thế nên, cậu đành phải giam giữ hắn lại!

Tuy rằng mỗi ngày trôi qua đối với Harry tựa như là địa ngục, ăn không đủ no bởi phần ngon đều nhường cho Snape, hơn nữa cách ba ngày lại phải khoét tim lấy máu một lần, vậy mà còn bị Snape không ngừng công kích, nhưng Harry lại chẳng hề cảm thấy khổ sở.

Cậu cảm thấy cuộc sống như vậy rất tốt, không có Cứu thế chủ, cũng không có gián điệp hai mang, không có Dumbledore gây sức ép, lại càng không có Chúa tể hắc ám điên loạn. Mỗi ngày mở mắt liền có thể thấy người mà bản thân tâm tâm niệm niệm, nấu ăn cho hắn, làm việc mà hắn thích nhất, chăm sóc hắn, sau đó nằm bên cạnh hắn rồi khép mắt lại, kết thúc một ngày dài.

Cuộc sống như vậy thật quá tốt, dù cho nó kéo dài không được bao lâu nhưng cậu vẫn vô cùng… mãn nguyện!

Và rồi, ngày đó cũng đến…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play