Trong căn hầm nhỏ chật chội chỉ hơn mười mét vuông, quẩn quanh trong không khí ám ách là ngập tràn mùi độc dược gay mũi. Men theo mùi hương nhìn đến nơi góc phòng liền có thể thấy một thiếu niên nhỏ gầy đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng đã bạc màu, không biết là đã giặt đi giặt lại bao nhiêu lần, trên áo còn loang lỗ từng mãng xanh đen khô quắt từ dược vật mà ra.

Thiếu niên chăm chú ngao chế vạc ma dược màu xanh đen của mình, tập trung đến mức đôi mày thanh tú cũng sắp nhíu chặt đến mức có thể kẹp chết một con ruồi. Chợt cơn nghẹn trong lồng ngực bất ngờ cuộn trào, cậu che miệng quay đầu, ho đến tê tâm liệt phế. Giữa cơn ho kịch liệt, từng giọt máu đỏ tươi lướt theo những kẽ ngón tay nhiễu lộp bộp xuống sàn, máu nhuộm sàn nhà thành một mảng đỏ ngầu.

Thiếu niên giơ tay gắt gao ôm lấy ngực, khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, yếu ớt lung lay y hệt như một cái xác. Bất chợt một lượng lớn máu từ trong cổ họng trào ra bàn tay gầy gò, cậu chỉ nâng mi nhìn trong chốc lát rồi bất đắc dĩ nở một nụ cười méo mó.

Cố gắng đứng thẳng, thiếu niên vươn tay nắm lấy con dao sắc bén trên bàn gỗ bên cạnh rồi cứ thế đâm thẳng vào nơi ngực trái, nhất thời máu tươi bắn ra phun vào vạc ma dược, một giọt, hai giọt, ba giọt… Đau đớn khiến đầu óc cậu dần trở nên mê muội, cơ thể gầy gò choáng váng lắc lư đập vào chiếc bàn bên cạnh, ấy thế mà vẫn không thể ngăn cản ý muốn hoàn thành nốt vạc ma dược của cậu.

Lông phượng hoàng…

Gân rồng…

Cỏ tiên…

Khuấy đều ba vòng ngược chiều kim đồng hồ, rồi khuấy ngược lại thêm bảy vòng, mắt thấy chất lỏng từ màu xanh đen chuyển dần sang màu trong suốt, trên khóe môi khô nứt của thiếu niên mới mơ hồ lộ ra một nét cười vui sướng.

“Cuối cùng cũng hoàn thành rồi!”

Vui sướng rót ma dược ra chiếc ly bạc được xem là sạch sẽ nhất trong căn hầm, thiếu niên tựa như vừa được nốc hết hai mươi bình dược Hồi phục thể lực, cậu gấp gáp chạy một mạch sang phòng ngủ ở bên cạnh.

Nhưng chân trước của cậu vừa bước vào phòng thì bên tai đã vang lên tiếng xé gió của vật nặng bay đến, kèm theo đó là tiếng rít lạnh lẽo như rắn độc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

“Cút!! Ta đã nói ngươi không được vào đây thêm bất cứ một lần nào nữa, không phải sao? Ngươi bị điếc hả, hay là lỗ tai và đầu óc của Cứu thế chủ đại nhân, Nam hài hoàng kim của Dumbledore không có khả năng nghe lẫn hiểu được những gì ta nói…”

Dù cho có may mắn né tránh được vật đột ngột bay tới kia, nhưng Harry vẫn bị tầng tầng cay nghiệt như mũi dùi này đâm trúng, bàn tay chỉ có da bọc xương siết chặt lấy vạt áo sơ mi khiến nó nhiễm thêm không ít máu tươi. Cho dù vẻ mặt vẫn như cũ không đổi, nhưng bên trong mắt xanh là lớp lớp đau thương chồng chéo vào nhau, màu xanh ngọc lục bảo đã từng trong veo xinh đẹp nay lại đục ngầu và xám xịt.

Dốc sức thở hắt ra, khóe môi trắng bệch của cậu run rẩy thốt lên vài từ đơn, “Dược…Severus, dược…đã hoàn thành rồi…”

Người được gọi là Severus kia chẳng phải ai khác mà chính là Xà vương vạn năm âm trầm của chúng ta, Severus Snape.

Nói đến tình cảnh của hai người hôm nay, vậy phải kể lại chuyện cũ hơn ba năm trước.

Đó là năm thứ 6 kể từ khi Harry đến trường Hogwarts, đó cũng là lúc thời đại tăm tối lại lần nữa mở ra khi tên Chúa tể Hắc ám, kẻ nguy hiểm nhất mọi thời đại ngang nhiên tái xuất giang hồ. Thế giới phù thủy và thế giới Muggle vô tình bị đan xen vào nhau bởi những rắc rối do tên điên thích xắt miếng linh hồn đó tạo ra, điều này làm cho các nhà lãnh đạo của cả hai thế giới bắt buộc phải bắt tay với nhau để giải quyết vấn đề chung.

Thế nhưng, mặc kệ bên ngoài giới phép thuật có loạn lạc và khiếp đãm đến đâu, cũng chẳng thể làm cho Cứu thế chủ đại nhân của chúng ta mảy may để ý.

Bởi lẽ, trong lòng cậu hiện tại còn loạn lạc hơn cả ngoài kia! Lý do thật đơn giản, chính là vì sau ngần ấy năm học với đủ loại phiền toái và tình huống ngặt nghèo, Harry cuối cùng cũng phải đành chấp nhận việc bản thân cậu không thể quên được giây phút đầu tiên cậu trông thấy người đàn ông đó, và đương nhiên cũng chẳng thể xóa được thứ tình cảm chết tiệt cậu dành cho hắn ta.

Năm đó giữa đại sảnh đường ngập tràn ánh sáng lấp lánh của đèn đuốc và nến sáp, hình ảnh người đàn ông lạnh nhạt ngồi đó đột ngột đập vào tầm mắt Harry, một người đàn ông tối tăm và cô độc. Dẫu vậy, sự cô độc của hắn không hề ủy mị mà lại toát lên khí thế bễ nghễ bất cần như bậc vương giả, và cao ngạo sắc bén tựa như một con độc xà ngấm ngầm chờ đợi thời cơ công kích kẻ thù. Khí tràng âm trầm, cay nghiệt thấp thoáng ý tứ bất khả xâm phạm khiến hắn như cách ly khỏi thế giới này, xung quanh hắn là một mãng tối tăm và yên tĩnh đến trầm lặng khiến Harry không khỏi lấp lánh ánh mắt khát khao.

Đúng vậy, chính là khát khao! Harry khát khao được tiến vào sự lặng lẽ đó của Snape, khát khao được cùng hắn đắm say sự cô độc, thưởng thức nỗi đơn côi và chìm sâu vào bóng tối.

Thật lạ phải không?

Khi mà một cậu bé dương quang sáng rọi lại khát khao bóng tối từ một kẻ mang đầy tội nghiệt. Harry cười khẩy, dương quang sao? Thật nực cười!

Cậu rõ ràng là lớn lên trong sự căm ghét và miệt thị, cho nên tính cách của cậu hiển nhiên sẽ thấm nhuần sự bất công và cay nghiệt. Suốt mười một năm cậu luôn làm bạn cùng bóng tối, chỉ có ở lúc mọi người đã chìm vào giấc ngủ, chỉ có ở trong tối tăm thăm thẳm thì Harry mới có thể là chính mình, mới có thể làm những việc mà người-bình-thường cho là kỳ quặc, quái dị.

Cho nên khi đến một nơi xa lạ, cậu sẽ vô thức tìm đến thứ quen thuộc với mình nhất, và Snape, cứ thế lọt vào mắt xanh của cậu.

Trong một khắc đó khi ánh mắt cả hai giao nhau, Harry liền hưng phấn đến lạ kỳ, cho dù ánh mắt đó tựa như muốn giết chết cậu, cũng tựa như muốn nâng niu cậu. Phức tạp trong đó khiến Harry càng thêm tò mò, trong đầu vang lên rất nhiều tiếng nói thôi thúc cậu đến gần Snape hơn, tìm hiểu hắn và…thuần phục hắn.

Và, cậu đã thật sự làm vậy!

Bỏ qua chuyện tình cảm của Cứu thế chủ đại nhân, nói đến tình cảnh bi đát trên kia thì trước tiên phải đề cập đến mối nghi ngờ của Harry đối với vị Hiệu trưởng đáng kính.

Từ đầu năm 5 Harry đã bắt đầu hoài nghi Dumbledore liệu có đang giấu giếm cậu điều gì hay không, hoặc cái chết của cha mẹ cậu có hay không liên quan đến ông ta và chuyện chú Sirius phải vào ngục chịu oan ức, kham khổ mười ba năm là vô tình hay có chủ đích?

Rồi khi Sirius chết, thứ chú ấy để lại một lần nữa tô đậm sự hoài nghi trong lòng Harry.

Trong lúc dọn dẹp di vật của Sirius cậu đã vô tình tìm được di thư của ông, được lưu giữ trong vỏ ốc truyền tin cất sâu dưới đáy hòm vật dụng cá nhân, “Phải chi ta và cha mẹ con đừng ngu muội đến vậy… Harry, ta không hối hận vì đã hy sinh vì lợi ích cao cả, nhưng ta tiếc nuối một thời tuổi thơ yên bình của con, ta tiếc thương một gia đình êm ấm mà ta chưa từng có được… Con trai, đừng quá tin tưởng người được tôn vinh là vĩ đại đó…”

Mầm mống nghi ngờ vốn đã chôn sâu trong lòng Harry bỗng chốc nảy mầm bén rể một cách mãnh liệt, cậu bắt đầu đề phòng Dumboedore.

Khi đó, Severus Snape vốn đang bị coi là gián điệp hai mang, làm việc cho cả Voldemort và Dumbledore vô tình bị Harry bắt gặp khi hắn lén lút đi viếng mộ Lily và cũng từ đó cậu nghe được những sự thật mà cậu chưa từng được biết, hoặc có lẽ là có ai đó không muốn cậu biết chăng?

Lời tiên tri năm đó vốn dĩ là Dumbledore nói cho Snape biết, cuộc tấn công vào thung lũng Godric của Voldemort cũng nằm trong sự toan tính của ông ta. Một nhà Potter vốn dĩ chỉ là những con cờ, cũng như bàn đạp để ông ta nắm lấy vị gián điệp hai mang tài giỏi Severus Snape.

Thế nhưng thứ ông ta không hề ngờ tới chính là sự sống sót của Harry. Trong tất cả những toan tính của ông ta chưa hề ngờ đến việc Voldemort thất thủ ở Godric, cũng chưa từng nghĩ đến sự xuất hiện của một Cứu thế chủ chân chính.

Nhưng không hề sai lầm khi nói rằng ông ta là kẻ tài năng và mưu lược nhất, bởi lẽ Dumbledore đã ngay lập tức tạo ra một khán đài càng to lớn hơn cho vở kịch vĩ đại của ông ta.

Cứ như thế, đêm ba mươi mốt tháng mười năm 1981, gia đình Potter chỉ còn lại mình Harry, Sirius Black chịu oan đi tù, Pettigrew biến thành chuột và việc Severus Snape làm tay trong của Dumbledore, liền trở thành một lẽ dĩ nhiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play