Mạnh Bà Là Một Tên Đàn Ông Lắm Chuyện

Chương 4


2 tuần


Nguyễn Thư thở dài nhìn Mạnh Giang: “Ý thức tuân thủ pháp luật của ngài đúng là rất mạnh mẽ…”

Có phải đây là công việc của nhân viên công vụ tự rèn luyện không?

Mạnh Giang khiêm tốn gật đầu: “Quá khen.”

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư nghẹn một lát, sau đó hỏi: “Những thứ này có ảnh hưởng gì đối với cơ thể người sống không?”

Mạnh Giang khẽ gật đầu: “Người sống sử dụng những đồ vật này trong thời gian dài sẽ làm tăng âm khí trên người, dẫn đến bát tự bị biến đổi nhẹ còn có dễ bị quỷ ám.”

Nguyễn Thư kinh ngạc: “Vậy phải làm sao?”

“Đơn giản thôi, khiến bọn chúng phải dẹp tiệm đi là được” Mạnh Giang nói với giọng điệu nhàn nhạt, “Không mua thì sẽ không có vấn đề gì.”

Nguyễn Thư nhíu mày, lo lắng hỏi: “Còn những người đã mua rồi thì sao?”

Mạnh Giang trả lời: “Sử dụng trong thời gian ngắn sẽ không gây ra vấn đề lớn. Chỉ cần thường xuyên phơi nắng, âm khí sẽ tự nhiên tiêu tán.”

À,” Nguyễn Thư thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn.

Cậu thật sự không biết làm sao để dùng lý thuyết của Triết học về “Khoa học không phải là một tập hợp các câu trả lời, mà là một tập hợp các câu hỏi” để giải thích cho những điều phi lý xảy ra trong thế giới này nữa.

Nghĩ vậy, cậu không thể không ngẩng đầu nhìn những vật phẩm kỳ quái của thế giới này.

Không ngờ, Mạnh Giang cũng đang nhìn cậu. Khi bốn mắt chạm nhau, Mạnh Giang nâng cằm lên một chút.

Nguyễn Thư: “?”

Mạnh Giang tiếp tục nhìn cậu, qua hai giây lại nâng cằm.

Nguyễn Thư: “??”

Nguyễn Thư do dự hai giây, cuối cùng làm theo động tác của Mạnh Giang và ngẩng đầu lên.

Chỉ là Mạnh Giang lại đột nhiên nhíu mày, vẻ mặt không hài lòng nhìn cậu: “Cậu làm gì thế?”

Nguyễn Thư ngạc nhiên đáp: “Không phải anh bảo tôi ngẩng đầu lên sao?”

“……” Mạnh Giang không biết nói gì, “Tôi bảo cậu đi tra địa chỉ của cửa hàng, rồi đi tìm phương tiện để di chuyển.”

Nguyễn Thư: “……”

Viện trưởng à ngài có phải đã hiểu lầm gì đó với độ ăn ý giữa hai người chúng ta rồi không?

Nguyễn Thư trong lòng thầm trách móc, rồi lấy điện thoại ra và bắt đầu tìm kiếm thông tin trên màn hình. Đột nhiên, cậu dừng lại.

Sau vài giây suy nghĩ, Nguyễn Thư ngẩng đầu lên, do dự hỏi: “Viện trưởng, Minh giới…… Có phân chia khu vực không?”

Mạnh Giang nhìn cậu với vẻ mặt nghi hoặc: “Cái gì?”

“Ý tôi là…..” Nguyễn Thư cố gắng chọn từ ngữ, “Các quỷ từ nước ngoài có thuộc quyền quản lý của các người không?”

Mạnh Giang lắc đầu: “Đó là phạm vi quản lý của Tử Thần.”

Hắn suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Sao vậy?”

Nguyễn Thư không đáp lời, chỉ yên lặng giơ điện thoại lên, màn hình hiện ra thông tin đăng ký của “A minh mua dùm”. Trong đó, phần địa chỉ cửa hàng ghi rõ ràng một loạt các địa danh.

Băng Đảo, Ha Phu Nạp Phu Ước Duer.

Mạnh Giang: “……”

Hai người đối diện nhau, im lặng trong vài phút. Nguyễn Thư thở dài, bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ đặt hàng về để kiểm tra địa chỉ gửi hàng cụ thể.”

Ít nhất như vậy có thể biết được chính xác địa chỉ giao hàng.

Mạnh Giang không phản đối, gật đầu đồng ý.

Nguyễn Thư mở giao diện đặt hàng, xem xét các sản phẩm cụ thể. Trên màn hình hiện ra các mặt hàng như dưỡng thể làm trắng da vĩnh cửu, sơn móng tay màu đỏ không phai trong 50 năm, và bốn quả táo 82 năm tuổi. Nhìn một loạt những sản phẩm này, Nguyễn Thư rơi vào trầm tư một lúc.

Rối rắm một lát, Nguyễn Thư cẩn thận chọn lựa sản phẩm miếng dán lạnh nhìn qua là thứ có hiệu quả bình thường nhất, rồi bấm đặt hàng.

Ngày hôm sau, khi Nguyễn Thư đang ở trường học, di động bỗng nhận được một tin nhắn thông báo rằng đơn hàng đã được chuyển phát nhanh. Không ngờ rằng dịch vụ hậu cần lại nhanh đến vậy, Nguyễn Thư sau khi tan học liền đến quầy chuyển phát nhanh. Nhập mật mã vào, cậu thấy bên trong là một gói hàng lớn được đóng gói cẩn thận.

Cậu vươn tay, dùng ngón cái và ngón trỏ nắm một góc của lớp bao bì nhựa, cố gắng kéo ra. Tuy nhiên, không thể kéo được. Nguyễn Thư nghĩ: “Đừng nói bên trong là một khối gạch thật nha?”

Năm phút sau, Nguyễn Thư đã nắm chặt gói hàng và lên taxi. Khi lên xe, cậu lập tức ném gói hàng vào góc cửa sổ xe, mở di động ra vào khu đánh giá của cửa hàng “A minh mua dùm” cho một cái đánh giá 1 sao.

Làm xong những việc đó, Nguyễn Thư ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nghĩ một hồi, quyết định nhẹ nhàng nhắc nhở: “Bác tài à, tôi là người địa phương.”

“……”

Trong không khí hơi lúng túng, tài xế im lặng đổi tay lái và thay đổi hướng đi.

Khi đến viện điều dưỡng, Nguyễn Thư vòng qua đại sảnh và mang theo bao bì vào phòng làm việc của viện trưởng. Mạnh Giang đang ngồi trước bàn, đeo kính đọc sách, nghiêm túc đến mức không nghe thấy tiếng cửa mở.

Nguyễn Thư đứng ở cửa một lúc ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của viện trưởng. 

Quả nhiên, lúc viện trưởng im lặng, thì trông cũng giống con người bình thường hơn.

Nguyễn Thư chép miệng, lén lút vòng ra phía sau Mạnh Giang, lòng đầy tò mò muốn biết Mạnh Giang đang xem gì.

Cậu dướn người một chút, ánh mắt dừng lại trên trang sách rồi đột nhiên ngừng lại.

Trên trang đầu tiên, ba chữ lớn [Luật Hình Sự] nổi bật và rất bắt mắt.

Nguyễn Thư: “……???”

Cậu không khỏi một lần nữa thán phục trước sự kính nghiệp của Viện trưởng.

Nguyễn Thư thấy Mạnh Giang đã lật qua hơn phân nửa phần nội dung gạch giống như thư tay, không biết viện trưởng đã nghiên cứu tài liệu này bao lâu.

Cậu quay sang nhìn notebook trên bàn, bị những ký tự màu đen dày đặc phủ kín phía trên, cố gắng phân biệt, nhưng chữ viết của Mạnh Giang quá lộn xộn khiến cậu không thể nào mà đọc rõ. Cậu phải tiến sát lại gần để nhìn rõ hơn.

Đột nhiên, Mạnh Giang lên tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”

Nguyễn Thư quay đầu lại, thấy viện trưởng đang nhìn cậu với vẻ mặt không hiểu. Mạnh Giang tiếp tục: “Cậu lại gần tôi như vậy làm gì?”

Nguyễn Thư sờ mũi, cố gắng tỏ ra bình tĩnh và ngồi thẳng lại, tránh xa Mạnh Giang.

Nguyễn Thư mặt không đổi sắc mà thổi phồng: “Chữ viết của ngài thật đẹp, tôi chỉ muốn lại gần thưởng thức một chút.”

Mạnh Giang nghe vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, sau đó ho nhẹ một tiếng, khiêm tốn nói: “Chỉ là tùy tiện viết đại thôi.”

Nguyễn Thư không khỏi thầm nghĩ, viện trưởng quả thật đúng là người không biết tự đánh giá lại bản thân

Hắn há miệng thở dốc, cố gắng chuyển đề tài

“Viện trưởng, ngài ngày thường…. thích đọc sách về [Luật Hình Sự]  à?”

“Cậu nói cái này hả” Mạnh Giang tháo mắt kính ra, nhéo nhéo mũi, ngữ khí có chút u oán: “Diêm Vương yêu cầu phải viết bài báo cáo nêu cảm nghĩ  3000 chữ, hạn chót nộp vào tối mai .”

Nguyễn Thư: “……” Cái này mà cũng phải viết báo cáo cảm nghĩ?

Cậu có chút buồn bực: “Thời gian có phải quá gấp không?

Trong vòng hai ngày, phải vừa xem xong hết [Luật Hình Sự] vừa phải viết bài báo cáo 3000 chữ, lượng công việc này cũng quá nhiều rồi đó?”

Nghe thấy lời này, Mạnh Giang thoáng dừng lại một chút, rồi lập tức trả lời một cách mơ hồ: “Nhiệm vụ này đã được giao từ nửa năm trước rồi.”

Ánh mắt của Nguyễn Thư ngay lập tức trở nên khinh bỉ, đúng như dự đoán, vẫn là do lười biếng mà ra.

Mạnh Giang chột dạ quay đi chỗ khác, mắt nhìn đâu đó, đột nhiên lên tiếng: “Cái gì thế kia?”

Nguyễn Thư theo ánh nhìn của hắn cúi xuống, nhận ra mình vẫn đang cầm cái bao đen lớn, tay đã cứng đờ, gần như mất cảm giác.

Nguyễn Thư lúc này mới nhớ ra mục đích mình đến viện điều dưỡng. Cậu đặt bao gói lên bàn làm việc, xoay xoay ngón tay cho đỡ tê, rồi giải thích với Mạnh Giang: “Hàng chuyển phát nhanh đặt hôm qua tới rồi.”

Mạnh Giang nhướng mày: “Nhanh vậy?”

"Ừ." Có thêm một con quỷ bên cạnh, Nguyễn Thư cũng thấy bạo dạn hơn. Vừa lật tờ đơn chuyển phát nhanh ra, cậu vừa lẩm bẩm: “Nhanh như thế cũng chẳng biết hàng từ đâu...”

Lời còn chưa dứt, cậu đã nhìn chằm chằm vào địa chỉ trên tờ đơn, lập tức im bặt.

Nguyễn Thư: “...”

Mạnh Giang cũng tò mò ghé mắt lại nhìn, rồi cũng im lặng theo: “...”

Nguyễn Thư im lặng vài giây, nhìn chằm chằm vào địa chỉ gửi hàng bắt đầu bằng "Vùng ngoài ô phía Nam của thành phố Nghi Thành" rồi từ từ hỏi: “Cái thành phố Nghi Thành... Có phải là nơi mà tôi biết không?”

Mạnh Giang quay sang nhìn cậu, vẻ mặt khó hiểu: “Chẳng lẽ còn có cái thành phố Nghi Thành khác nữa à?”

Nguyễn Thư cứng họng, “… Chắc là không đâu.”

Cậu đẩy cái bao hàng lên trước, lùi lại vài bước, rồi làm động tác mời Mạnh Giang.

Thấy Mạnh Giang vẫn còn thắc mắc, cậu ngập ngừng nói: “… Tôi không dám mở nó.”

"…" Mạnh Giang không nói gì, thu ánh mắt lại và mở túi đóng gói chỉ trong vài động tác.

Khi túi vừa mở ra, những miếng dán lạnh xếp chồng lên nhau lộ ra, trông rất bình thường, bề ngoài thậm chí còn in hình Ultraman.

Nguyễn Thư: "…" Thế này thôi sao??

Cậu đưa tay cầm lấy một miếng để thử cảm nhận, phát hiện nó nặng hơn hẳn so với những miếng dán lạnh bình thường.

Thấy ánh mắt tò mò của Nguyễn Thư, Mạnh Giang giải thích: “Âm khí trông có vẻ giống như khí thể, nhưng thực ra khối lượng của nó gấp nhiều lần thể rắn có cùng kích thước. Người sống thường hay còn được gọi là hiện tượng 'quỷ đè giường,' thực chất là do âm khí bao quanh cơ thể, làm khối lượng vượt quá giới hạn mà cơ thể có thể chịu đựng, khiến người bị đè nặng không thở nổi.”

"..." Sắc mặt Nguyễn Thư phức tạp, cảm giác như đang nghe một bài học vật lý!

Mạnh Giang lấy một miếng dán trên bàn, xé mạnh, một đám âm khí lớn từ bên trong thoát ra.

Nguyễn Thư còn đang suy nghĩ về nguyên lý quỷ đè giường, theo bản năng bắt đầu tính toán khối lượng của nó.

"Đi thôi." Khi Nguyễn Thư kịp phục hồi tinh thần, Mạnh Giang đã đứng dậy, bước về phía cửa.

Nguyễn Thư hơi ngơ ngác: “…Đi đâu?”

"Ra ngoài công tác." Mạnh Giang bình thản đáp, “Bắt quỷ.”

“Chờ một chút,” Nguyễn Thư dừng lại bước chân, nhìn quanh ngoài cửa lớn viện điều dưỡng, không dám tin hỏi: “…Chỉ có chúng ta hai người?!”

Mạnh Giang gật đầu.

“Nhưng mà,” Nguyễn Thư sửng sốt một chút, đưa tay vẫy vẫy không khí, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Vũ khí đâu?”

Đối phó quỷ trong truền thuyết không phải cần có xích câu hồn, gậy khóc tang sao! Đâu cả rồi?

Mạnh Giang lắc đầu: “Không có.”

Nguyễn Thư: “…………”

Nguyễn Thư có chút tuyệt vọng.

Nhìn thấy cậu tỏ vẻ thất vọng, Mạnh Giang nghĩ một lát rồi đưa tay ra, “Cái này cho cậu dùng để phòng thân.”

Nguyễn Thư: “???”

Cậu nhìn đồ vật trong tay Mạnh Giang rồi từ từ trợn mắt.

Là… Còng Tay?!


EDITOR: YeahHa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play