Mạnh Bà Là Một Tên Đàn Ông Lắm Chuyện

Chương 3


2 tuần


“Đương nhiên!” Thấy Nguyễn Thư có vẻ ngạc nhiên, Lý Tri Ý nhìn cậu một cách kỳ lạ. Sau một hồi suy nghĩ, ông giải thích: “Nếu phải so sánh, hệ thống của địa phủ… cũng tương tự như các cấp cơ quan của một quốc gia ở nhân gian.”

Nguyễn Thư ngẩn người: “Cơ quan quốc gia?”

“Đúng vậy,” Mạnh Giang tựa lưng vào ghế, lười biếng nói tiếp

“Diêm Vương tương đương với nguyên thủ quốc gia, dưới quyền có nhiều cơ quan quyền lực, Thanh Sơn viện điều dưỡng là một trong số đó.”

Nguyễn Thư chần chừ hỏi: “Vậy các anh tương đương với…?”

Mạnh Giang suy nghĩ một chút, “Cụ thể mà nói, có thể coi là Bộ Công An.”

“……” Nguyễn Thư không kìm được nhếch mép, châm chọc: “Vậy các anh cũng coi như là nhân viên công vụ rồi!”

Mạnh Giang nhíu mày, không hài lòng: “Sao lại nói như vậy?”

Nguyễn Thư: “??” Các người thật sự là như thế mà!

Lý Tri Ý nhận được ánh mắt của viện trưởng, làm rõ: “Chúng tôi là những nhân viên công vụ chính thức, mỗi tháng đều nhận hương khói và điểm công đức.”

Anh ta dừng lại một chút, rồi thêm vào: “Tất nhiên, khi cậu bắt đầu làm việc ở đây, cậu sẽ được trả lương bằng nhân dân tệ.”

“Vậy tôi……” Nguyễn Thư không thể không chấp nhận sự thật rằng mình sắp phải làm việc cùng một đám quỷ: “Vậy công việc mà tôi phải làm gì đây?”

“Cũng chẳng có gì to tát, chỉ là thỉnh thoảng bắt một số con quỷ tình nghi phạm tội thôi,” Lý Tri Ý quay mắt, “Như thế này chẳng hạn.”

Nguyễn Thư nhìn theo hướng của anh ta, thấy một nữ quỷ cuộn mình ở góc, mắt thường có thể thấy nàng đang run rẩy.

“?” Nguyễn Thư ngạc nhiên, “Cô ta đã phạm phải lỗi gì?”

“Lừa bán trẻ em” Lý Tri Ý giải thích, “Cô ta đã nhét một số quỷ anh lưu lạc vào bụng mình và bán chúng ở Minh giới. Đã tái phạm nhiều lần.”

Anh ta nhìn nữ quỷ một cách nghiêm khắc: “Nếu không phải gần đây các quỷ anh đều được cho tham gia khoá học an toàn phòng tránh bị lừa bán thì cô ta đã thuận lợi tiếp tục vi phạm rồi!”

Nguyễn Thư thắc mắc: “Khoá học gì cơ??”

Lý Tri Ý trả lời: “Đó là một quy định của địa phủ để bảo vệ quyền lợi của các quỷ anh. Tất cả trẻ em sau khi chết đều phải tham gia các khóa học và hoàn thành kỳ thi kiểm tra. Chỉ khi vượt qua các kỳ thi, bọn họ mới được tốt nghiệp.”

Nguyễn Thư: “…… Quỷ mà cũng phải học và đi thi hả?!”

“Đương nhiên rồi,” Lý Tri Ý khẳng định, “Sống đến già, học đến già.”

Nguyễn Thư ngừng lại một chút: “Nhưng các người không phải đều đã chết rồi sao?”

“……” Lý Tri Ý nghẹn lời, rồi sửa lại: “Sống đến khi chết, học đến khi chết.”

Nguyễn Thư: “……”

Cậu nhìn nữ quỷ ở góc phòng, cảm nhận sâu sắc sự nghiêm ngặt của quy định ở địa phủ.

Biết rằng mình không mắc bệnh tâm thần, nhưng thực tế càng khiến tinh thần cậu càng thêm gục ngã, Nguyễn Thư trở về trường với vẻ mặt hoảng hốt.

Là sinh viên ưu tú tốt nghiệp ngành triết học tại Đại học Nghi Thành, Nguyễn Thư nhờ thành tích xuất sắc đã được giữ lại trường làm giảng viên sau khi tốt nghiệp.

Sau tiết học triết học Mác-Lênin cuối cùng, Nguyễn Thư ôm sách giáo khoa rời khỏi phòng học, hướng về văn phòng. Khi đi đến khu vực vắng vẻ, cậu mới dừng lại, từ từ giảm tốc độ và biểu hiện ra nỗi buồn.

Cậu cảm thấy như đang phản bội lại chủ nghĩa duy vật, đồng thời còn bị kéo vào một thế giới với chủ nghĩa mê tín.

Cậu cảm thấy lương tâm mình đang bị tra xét!

Nguyễn Thư sám hối đẩy cửa văn phòng, đi về phía bàn làm việc của mình. Khi đi qua bàn kế bên, bước chân cậu chợt dừng lại.

Cậu lùi lại hai bước, từ từ quay đầu, nhìn về phía người đang ngủ gục trước bàn: “…… Lâm giáo sư?”

Người trước bàn giật mình tỉnh dậy, từ từ ngẩng đầu lên với vẻ buồn ngủ, nhìn cậu.

Nguyễn Thư chỉ vào đầu của Lâm giáo sư, hoảng hốt nói: “Tóc của ngài……”

Lâm giáo sư là thầy dạy môn Triết học của Nguyễn Thư khi cậu còn là sinh viên và hiện tại là tổ trưởng bộ môn của cậu. Trong vỏn vẹn năm năm, Nguyễn Thư đã chứng kiến sự chuyển mình của Lâm giáo sư từ phong độ sung mãn đến tình trạng suy tàn.

Nhưng hiện tại…

Nguyễn Thư nhìn thấy Lâm giáo sư với mái tóc đen dày, còn có chút xoăn tự nhiên, không khỏi nghi ngờ.

Bọn họ thật sự chỉ mới không gặp nhau nửa tháng thôi đúng không?

“À, về tóc ấy hả,” nghe thấy từ “tóc,” Lâm giáo sư lập tức tỉnh táo lại, cười nói: “Tôi vừa mới đổi loại thuốc mọc tóc mới, hiệu quả cũng khá tốt phải không?”

Nói rồi, hắn duỗi tay sờ đầu, một sợi khói đen từ tóc của hắn theo động tác lắc lư rồi bay lơ lửng trong không khí, cuối cùng tan biến.

Nguyễn Thư: “???”

Dưới ánh mắt chờ mong của Lâm giáo sư, Nguyễn Thư gật đầu với vẻ mặt vô cảm: “Không tồi.”

“Nhưng mà,” Nguyễn Thư ngừng một chút, khéo léo bày tỏ nghi ngờ, “Nửa tháng mà tóc mọc nhanh như vậy có phải hơi không hợp lý?”

“Có phải rất kỳ diệu không?” Lâm giáo sư vui vẻ đáp, “Đây chính là năng lực của nhân loại!”

Nguyễn Thư: “……” Cũng có thể là năng lực của phi nhân loại.

Nguyễn Thư suy nghĩ một chút, rồi hỏi: “Ngài mua thuốc mọc tóc này ở đâu vậy?”

Lâm giáo sư nghe xong, ánh mắt hơi kỳ lạ nhìn Nguyễn Thư một lát, rồi từ từ chuyển sang đầu của Nguyễn Thư, cuối cùng lộ ra biểu cảm bừng tỉnh.

Lâm giáo sư rất hào hứng đáp: “Để tôi chia cho cậu một ít!”

Lâm giáo sư đi lên hai bước, ân cần vỗ vỗ Nguyễn Thư cánh tay, khích lệ nói: “Người trẻ tuổi cần chú ý sức khỏe, uống nhiều nước ấm, ít thức khuya, vẫn có cơ hội mọc tóc.”

Nguyễn Thư: “??”

Nguyễn Thư há miệng thở dốc, nghĩ đến thuốc mọc tóc kỳ quái đó, rồi nuốt những lời giải thích chưa nói ra vào bụng, chỉ biết trầm mặc gật đầu.

Thấy giờ khóa học sắp kết thúc, Lâm giáo sư cầm lấy tài liệu bước ra ngoài, vừa đi vừa lắc đầu thở dài: “Hiện tại người trẻ tuổi…”

Theo động tác của hắn, lại có một làn khói đen từ đầu hắn tỏa ra.

Nguyễn Thư: “……” Một cái ống khói đi động cỡ lớn nha.

Nguyễn Thư nhìn theo Lâm giáo sư rời khỏi văn phòng, nhanh chóng lấy di động ra, mở ứng dụng nhắn tin và tìm khung chat với Lâm giáo sư.

Tin nhắn từ Lâm giáo sư hiển thị một bài viết về sự thay đổi tóc—được đính kèm cùng một bài viết dưỡng sinh:

《Kinh ngạc! Tại sao tóc của một người lại rụng không ngừng sau một năm? Chỉ vì ba thói quen xấu này》

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư trực tiếp bỏ qua tin nhắn này và chuyển tiếp nó cho Mạnh Giang.

[ Vật chất quyết định ý thức: Chuyển tiếp]

Không ngờ rằng Mạnh Giang lại phản hồi nhanh chóng.

[ Không muốn đi làm: Sao? ]

[ Không muốn đi làm: Có phải là cần tôi chuyển lời cho Lý Tri Ý giúp cậu không? ]

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư im lặng đánh xong nội dung khung chat.

[ Vật chất quyết định ý thức: Viện trưởng, ngài xem cái thuốc mọc tóc này có vấn đề không? ]

[ Vật chất quyết định ý thức: Hiệu quả của nó nhìn giống như đồ của âm phủ vậy. ]

Sau đó, Nguyễn Thư liền gửi qua hai tin nhắn giọng nói, đơn giản thuật lại tình huống trong văn phòng vừa rồi.

Lúc này đây, Mạnh Giang mất một thời gian dài mới trả lời.

[ Không muốn đi làm: Quá dài, ta lười nghe ]

Trong tin nhắn tràn đầy sự kháng cự.

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư bất đắc dĩ, đang chuẩn bị gọi điện thoại thì Mạnh Giang gửi tin nhắn tiếp theo.

[ Không muốn đi làm: Cậu trực tiếp tới viện điều dưỡng đi ]

“?”

Nguyễn Thư nhìn vào thời gian trên màn hình điện thoại, yên lặng đánh chữ.

[ Vật chất quyết định ý thức: Hiện tại đã 5 giờ 47 phút ]

[ Không muốn đi làm: Yên tâm, giờ cao điểm buổi chiều ở vùng ngoại thành sẽ không bị tắc nghẽn]

Ngữ khí có thể nói là vô cùng tri kỷ.

“……” Nguyễn Thư vẻ mặt không tình nguyện đánh chữ.

[ Vật chất quyết định ý thức: Nhưng hiện tại là giờ tan tầm……]

[ Không muốn đi làm: Giờ tan tầm? ]

Mạnh Giang trả lời với lý do chính đáng —

[ Không muốn đi làm: Vì nhân dân phục vụ, làm sao có thể đề cập đến giờ tan tầm? ]

[ Không muốn đi làm: chỉ cần Diêm Vương chưa bị liệt nửa người, thì chúng ta cũng không thể ngừng làm việc! ]

Nguyễn Thư: “???”

Anh nhìn kỹ tên của mình rồi nói lại thử xem?

Dù vậy, Nguyễn Thư vẫn gọi taxi đến viện điều dưỡng.

Mạnh Giang đã hứa rằng tiền làm thêm sẽ được trả gấp 1.5 lần và còn chi trả tiền xe cho cậu.

Nguyễn Thư: Chảy nước mắt vì cuộc đời cống hiến cho tư bản.jpg

---

Tại viện điều dưỡng.

Nguyễn Thư mở cửa phòng viện trưởng, và ngay lập tức thấy Mạnh Giang đang ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm vào màn hình di động.

Nguyễn Thư đi đến phía sau anh, tò mò nhìn qua màn hình và phát hiện nó đang dừng lại ở trang web có tên “A Minh mua dùm,” chuyên bán các sản phẩm quý hiếm.

Nguyễn Thư: “……”

Tên này, chắc chắn chính là cửa hàng mà Lâm giáo sư đã giới thiệu.

Nguyễn Thư nhìn Mạnh Giang mở trang sản phẩm của cửa hàng, thấy rằng mặt hàng bán chạy nhất chính là thuốc mọc tóc mà Lâm giáo sư đã sử dụng. Ngoài sản phẩm đó, còn có sữa tắm, miếng dán chống lạnh, thuốc chống muỗi… tổng cộng hơn hai mươi loại mặt hàng.

Nguyễn Thư cảm thán: “Phạm vi kinh doanh quả thực rất rộng.”

Càng lướt xuống phía dưới, sắc mặt Mạnh Giang càng trở nên nghiêm trọng. Nguyễn Thư cảm nhận rõ ràng nhiệt độ chung quanh giảm xuống, không khỏi xoa xoa cánh tay, lo lắng hỏi: “Vấn đề… nghiêm trọng lắm sao?”

Mạnh Giang trầm mặt, gật đầu: “Nếu đúng là đồ vật từ Minh giới...”

Nguyễn Thư tâm trạng lập tức căng thẳng, trong đầu hiện lên vô số hình phạt khủng khiếp, nhỏ giọng hỏi lại Mạnh Giang:

“Nếu thật sự là đồ vật của Minh giới thì sao?”

“…… Lúc đó bọn họ sẽ bị coi là kinh doanh trái phép,” Mạnh Giang trầm giọng giải thích, “Vi phạm điều 12, khoản 5 của [Luật Quản lý Kinh doanh Âm Phủ].”

Hắn dừng lại một chút, cường điệu nói: “Sẽ bị phạt tiền.”

Nguyễn Thư: “???”

Nguyễn Thư chậm rãi giơ ngón tay cái lên.


EDITOR: YeahHa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play