Mạnh Bà Là Một Tên Đàn Ông Lắm Chuyện

Chương 5


3 tuần


Nguyễn Thư trong tay nắm còng tay, biểu hiện ngây ra mà theo Mạnh Giang phía sau. Khi Mạnh Giang đột nhiên dừng lại, cậu phản ứng không kịp, đầu đụng phải vào người Mạnh Giang.

“Tê ——”

Nguyễn Thư che mũi, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Mạnh Giang quay lại, sắc mặt bình thản nói: “Bên này không tiện đi xe, cậu dùng di động đặt một chiếc xe taxi đi.”

“Đặt xe taxi?” Nguyễn Thư sửng sốt: “Chúng ta phải đi bằng taxi sao?”

Mạnh Giang liếc cậu một cái, hỏi lại: “Chứ không thì sao?”

Nguyễn Thư hơi lúng túng, thành thật nói: “Dưới tình huống này, chẳng lẽ anh không nên móc ra một cái pháp khí, mang theo tôi ‘vèo ——’ mà bay tới nơi sao?”

Mạnh Giang nhíu mày, lộ ra vẻ mặt ngơ ngác: “Cậu xem nhiều tiểu thuyết quá rồi?”

Nguyễn Thư: “……”

Cậu vẫn không từ bỏ ý định mà hỏi: “Thực sự không có sao?”

Mạnh Giang cự tuyệt: “Không có.”

Nguyễn Thư nhịn không được phun tào: “Vậy ngoài việc bẻ đầu, các người rốt cuộc còn có cài gì khác người thường không?”

Cậu chỉ là nói đùa, nhưng Mạnh Giang lại nghiêm túc suy nghĩ một chút rồi đáp: “Tôi rất lớn.”

“……?” Nguyễn Thư run tay, kinh ngạc nhìn Mạnh Giang.

Nhìn thấy viện trưởng nghiêm túc như vậy, Nguyễn Thư không khỏi cảm thấy có chút bối rối: Bọn họ đã thân tới nỗi có thể cùng nhau thảo luận về cái đề tài này rồi à?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của viện trưởng, cậu theo bản năng hỏi: “Lớn cỡ nào?”

Khi nhận ra mình vừa nói điều gì, Nguyễn Thư "…" cảm thấy mình thật đồ ngốc mà.

Mạnh Giang ưỡn ngực, giọng điệu có phần tự hào: “382 tuổi!”

Nguyễn Thư: “……”

Cậu nhướng mày, hỏi lại: “Ra là nói về số tuổi à?”

Mạnh Giang lắc đầu: “Chứ không thì là gì?”

“…… Không có việc gì.” Nguyễn Thư trầm mặc một lát, rồi bất ngờ đề nghị: “Hay là chúng ta lái xe đi.”

Mạnh Giang mất vài giây để phản ứng: “Cậu biết lái xe sao?”

Nguyễn Thư gật đầu, ánh mắt lấp lánh tự hào: “Mặc dù không ai nhìn ra, nhưng thực ra tôi là một người tài xế già đời đó.”

Mạnh Giang: “……” Cảm giác như có điều gì đó không đúng lắm.

Hai người mở cửa chiếc xe cấp cứu duy nhất của viện điều dưỡng, hướng đến địa chỉ được cung cấp.

Sau khi lái xe một đoạn dài, khoảng một ngàn mét theo chỉ dẫn, xe không thể vào được, nên cả hai buộc phải xuống xe và đi bộ tiếp. Không lâu sau, họ đến trước một tòa nhà xưởng cũ kỹ bị bỏ hoang.

Nguyễn Thư nhìn xung quanh, thấy những bức tường bị nứt nẻ và cửa sổ không còn kính, không khỏi nghi ngờ: “Là nơi này sao? Vị trí tồi tàn như vậy mà lại có quỷ xuất hiện, chẳng lẽ chỉ vì được ăn cơm miễn phí?”

Mạnh Giang quan sát một lượt rồi khẳng định: “Chính là nơi này.”

Nguyễn Thư nhìn về phía tòa nhà trước mắt, cảm thấy tâm trạng trở nên căng thẳng. Cậu hỏi: “Tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

Suy nghĩ về các tình tiết trong phim truyền hình mà mình đã xem, cậu đoán: “Có phải nên lấy loa ra, cảnh báo bọn họ rằng đã bị vây quanh, yêu cầu đầu hàng không chống cự?”

Hoặc là: “Chúng ta nên mai phục ở cửa, chờ bọn họ ra ngoài rồi phục kích trói tứng cái một đem đi?”

Mạnh Giang “….”

Mạnh Giang để lại một biểu cảm khó nói, đứng dậy đi về phía cửa. Nguyễn Thư không khỏi cảm thấy hoang mang khi thấy Mạnh Giang đá văng cửa.

Nguyễn Thư: “……” Đây không phải là hành động của bọn giang hồ sao?

Cậu nhìn vào bên trong qua cánh cửa bị đá văng, thấy một đám người đứng đó.

Nguyễn Thư: “……”

Căn phòng đầy quỷ: “……”

“Xin lỗi đã làm phiền.” Nguyễn Thư chớp mắt, lặng lẽ lùi về phía sau hai bước.

Cùng lúc đó, Mạnh Giang tiến lên một bước, nửa người biến thành bóng ma. Hắn lướt mắt qua đám quỷ trong phòng, hỏi: “A Minh mua dùm?”

Bọn quỷ trong phòng lập tức phản ứng lại, đồng thanh gào lên:

“Ngươi là kẻ nào!”

“Tới kiếm chuyện à? Có tin bọn ta gọi báo cảnh sát đến bắt các ngươi không!”

“Có biết xâm nhập nhà dân là phạm pháp không!”

Nguyễn Thư “……" Hóa ra không phải chỉ có viện trưởng là có ý thức pháp luật cao.

Quy định luật pháp tại Minh giới quả nhiên rất chặt chẽ, các loại quỷ nếu nghi ngờ có kẻ phạm tội đều biết phải báo án.

Trong khi tiếng ồn ào không ngớt, Mạnh Giang hừ lạnh một tiếng, bước ra phía trước, để lộ toàn bộ thân hình mình ra ánh sáng. Khi mọi người trong phòng nhìn thấy rõ diện mạo của hắn.

Đàn quỷ: “…………”

“A á á á á!”

Kế tiếp, cảnh tượng mà Nguyễn Thư nhìn thấy chính là trong phòng một đám quỷ vừa chạy vừa la hét ——

“A a a cứu mạng a! Hắn chính là cảnh sát!”

“Đừng bắt ta đừng bắt ta!”

“Ngươi cái tên ngốc, thất thần làm gì? Chạy mau a!”

“Ai? Ai đang gọi tôi?!”

Nguyễn Thư nhìn đám quỷ hoảng loạn, xô đẩy lẫn nhau, cố gắng trốn thoát từ những khe hở trên tường, nhưng không ai dám tiếp cận cánh cửa lớn. Cậu không khỏi cảm thấy khó hiểu: “……”

Cậu cúi đầu nhìn còng tay trong tay mình, cảm thấy chúng cũng chẳng có tác dụng gì. Nguyễn Thư cảm thấy mơ hồ.

“Đây là trình độ phạm tội của Minh giới sao?” Nguyễn Thư hỏi một câu, rồi tiến lại gần Mạnh Giang, nhìn đám quỷ đang chạy trốn không ngừng. Cậu không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nguyễn Thư quay sang nhìn Mạnh Giang với vẻ mặt khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: “Kế tiếp chúng ta nên làm gì?”

Mạnh Giang ánh mắt nặng nề, nhìn chằm chằm vào cảnh hỗn loạn trước mặt, miệng lẩm nhẩm câu gì đó. Nguyễn Thư chỉ cảm thấy một làn gió lạnh thổi qua, cả phòng như bị ấn nút tạm dừng, lập tức trở nên im lặng.

Nguyễn Thư nhìn đám quỷ hoảng loạn, đang ôm chặt nhau, nhưng vẫn không nhúc nhích, kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cậu từ từ quay đầu nhìn về phía Mạnh Giang.

Mạnh Giang nhận thấy ánh mắt kinh ngạc của Nguyễn Thư, sắc mặt rõ ràng có phần tốt hơn, hắn nhẹ nhàng gật đầu về phía Nguyễn Thư, ánh mắt có chút đắc ý: “Xong rồi, đi thôi.”

Nguyễn Thư nhìn Mạnh Giang, ánh mắt thoáng chốc trở nên vô cảm. Có vẻ như cảm giác mơ hồ về sự tự mãn của viện trưởng trước đó không phải là ảo giác.

Nguyễn Thư đi vài bước về phía trước, rồi quay lại xác nhận với Mạnh Giang: “Bọn họ thật sự không thể cử động sao?”

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Nguyễn Thư mới yên tâm, quay quanh tìm kiếm trong phòng, cuối cùng tìm thấy một cái bàn duy nhất trong phòng.

Bàn gỗ lớn đứng giữa phòng, mặt trên chất đầy các loại đồ vật hỗn độn.

Nguyễn Thư dời một chồng túi đồ vật ra khỏi bàn, không ngờ phía dưới lại có vài cọng cây xanh non, trông như mới được lấy ra từ chậu hoa. Hắn run run hệ rễ thổ, lật qua lật lại xem xét, phát hiện chúng chỉ là những cọng cây cao không có đặc điểm gì khác, liền tùy tay ném trở lại.

Tiếp theo, hắn tìm thấy vài cái đĩa thiếu, một số quả táo nhăn nheo không còn độ ẩm, và hai chai rượu trắng chưa mở.

Nguyễn Thư: “……”

Với cái điều kiện sinh hoạt kiểu này…Chắc không phải là vì thiếu thốn thức ăn mà lựa chọn làm việc phi pháp đó chứ?

Sau một lúc tìm kiếm không có kết quả, Nguyễn Thư ngẩng đầu lên và phát hiện một chỗ khác trên cái bàn có xếp một loạt bình thủy tinh. Cậu híp mắt, cảm thấy mấy cái bình này có vẻ quen mắt. Khi cậu đang định lại gần để xem kỹ hơn, dưới chân đột nhiên đụng phải một vật gì đó.

Cậu cúi đầu và thấy một cái bồn nhựa màu đỏ nằm bên chân. Trong bồn có một chất lỏng hơi đục và trên mặt có những phần màu trắng lơ lửng.

Nguyễn Thư ngồi xổm xuống để xem xét, rồi quay đầu nhìn về phía Mạnh Giang, tò mò hỏi: “Đây là cái gì?”

Mạnh Giang liếc qua một cái: “Tôi làm sao biết được.”

Hắn nhìn một vòng quanh đám quỷ, rồi gật đầu về phía nữ quỷ đứng gần đó: “Hỏi cô ta.”

Nữ quỷ bị chỉ đến run rẩy.

Nguyễn Thư nhìn theo ánh mắt của Mạnh Giang, nhận ra nữ quỷ có vẻ rất sợ hãi, tóc còn ướt đẫm nước.

Cậu từ từ di chuyển ánh mắt xuống, và cuối cùng thấy một số vật thể màu trắng lạ ở đáy bồn.

Nguyễn Thư: “……”

Hình như cậu đã biết công dụng của cái bồn thủy tinh này rồi.

Nguyễn Thư vẻ mặt ghét bỏ quay đi, vô tình lại nhìn thấy những bình thủy tinh trên bàn.

Từ từ……

Nguyễn Thư nhíu mày, nếu cậu nhớ không lầm, Lâm giáo sư đã từng mô tả những chai giống như thế này, chỉ có điều trên hình thì là màu xám.

“……?”

Nguyễn Thư chợt nhận ra điều gì, đứng chết chân tại chỗ.

Xong rồi, sau này cậu làm sao dám nhìn thẳng vào tóc của Lâm giáo sư nữa đây.

Nguyễn Thư nghĩ vậy, liếc nhìn nữ quỷ một cái rồi vội vàng chạy đến bên Mạnh Giang, nhỏ giọng xúi giục nói: “Viện trưởng, vụ này ít nhất cũng phải bị giam giữ ba năm trở lên đúng không?”

Nữ quỷ nghe thấy mình bị gọi tên, khóc không ra nước mắt, van xin: “Đại nhân, oan uổng quá! Tôi chỉ làm chút buôn bán nhỏ để nuôi gia đình, tuyệt đối không làm gì sai trái lớn đâu!”

“Xin đại nhân tha cho tôi!”

Mạnh Giang im lặng lắng nghe nữ quỷ xin xỏ, sắc mặt vẫn bình thản.

Nguyễn Thư lén lút liếc nhìn, nghĩ thầm viện trưởng lúc này đúng là trông rất đáng sợ.

Khi cậu định thu hồi ánh mắt, Mạnh Giang ngẩng lên nhìn qua. Hai người bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Thư chợt nảy ra một ý, mở miệng trách móc:

“Một chai dầu gội đầu giá 500, mà còn nói là buôn bán nhỏ?!”

Cậu tức giận nói: “Gian thương lòng dạ hiểm độc, không biết xấu hổ!”

Mạnh Giang: “……”

Hình như cái mà hắn muốn truyền đạt không phải là ý này?


EDITOR: YeahHa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play