Mạnh Bà Là Một Tên Đàn Ông Lắm Chuyện

Chương 2


3 tuần


Nguyễn Thư ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn vào mắt nữ hộ sĩ.

Sau vài phút im lặng đối diện, nữ hộ sĩ là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh.

Cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Cậu có biết bẻ đầu không?”

Nguyễn Thư: “?”

Cậu nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Cô đang hỏi về phương diện tài năng hay là…”

Phương diện hiểu theo sự tác động vật lý vậy?

Câu tiếp theo còn chưa kịp thốt ra, thì ông cụ đã từ phía sau Nguyễn Thư thò đầu ra, nhiệt tình giải thích: “Cậu ta vừa mới đến, kỹ năng còn chưa thuần thục.”

Nói xong, không đợi nữ hộ sĩ phản ứng, ông cụ vỗ vỗ vai Nguyễn Thư nói: “Đến đây để ta dạy cho cậu.”

Nhìn ông cụ đặt cây gậy chống sang một bên và đưa tay về phía đầu mình, Nguyễn Thư: “!!!”

Cậu không kịp lo lắng nữa, vội vàng hô lên: “Từ từ!”

Nguyễn Thư nuốt nước miếng, bình tĩnh giải thích: “Tôi bị rối loạn tuyến giáp.”

Ông cụ: “……?”

Ngay cả nữ hộ sĩ nãy giờ chưa lên tiếng cũng nhìn về phía Nguyễn Thư.

“Thật sự,” Nguyễn Thư nói với ánh mắt thành khẩn: “Nó nghiêm trọng đến mức khiến tôi bị run rẩy, miệng sùi bọt mép.”

“Vậy được rồi.” Ông cụ do dự một lát, tiếc nuối buông tay.

Nguyễn Thư lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Cậu hiện tại rất chắc chắn rằng, mình hẳn là lạc vô căn cứ của quỷ rồi 

Nhưng do sự nhiệt tình quá mức của ông cụ, Nguyễn Thư không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

Nguyễn Thư nghĩ một chút, cảm thấy mình vẫn nên nhanh chóng rời khỏi đây.

Lúc này, nữ hộ sĩ vừa nhận được thông tin từ cơ sở dữ liệu, quay lại với vẻ mặt phức tạp và hỏi: “Cậu còn chưa có chết?”

Nguyễn Thư trầm mặc một lát rồi gật đầu xác nhận.

“Cái gì?!” Ông cụ đột nhiên ngẩng đầu, phản ứng dường như còn mạnh hơn cả Nguyễn Thư: “Cậu không phải chết do đột tử sao?!”

Nguyễn Thư: “……”

Đừng nói nữa mà, ông ơi.

Nhìn lại cuộc trò chuyện trước đây với ông cụ, Nguyễn Thư không thể không khẽ nhướng mày.

Nguyễn Thư hít một hơi thật sâu, rồi hỏi hộ sĩ: “Vậy giờ tôi có thể đi chưa?”

Hộ sĩ trầm ngâm vài giây, sau đó trả lời: “Có lẽ là cậu không thể được rồi.”

“Vì sao?” Nguyễn Thư ngạc nhiên hỏi.

Hộ sĩ lấy ra hai tờ giấy từ trong tay, đặt trước mặt Nguyễn Thư.

Nguyễn Thư cúi xuống, thấy tiêu đề trên giấy ghi rõ “Thỏa thuận định cư ngắn hạn Minh giới” với các chữ to rõ ràng. Ở cuối hợp đồng, mục “Người chịu trách nhiệm” còn được đóng dấu tay đỏ tươi.

Hộ sĩ khó xử lên tiếng: “Cậu đã ký hợp đồng, theo quy định thì phải thực hiện đúng nghĩa vụ. Hợp đồng chưa hết hạn, cậu không thể tùy ý rời đi.”

Cô dừng lại một chút, rồi thêm vào với chút u oán: “Ai bảo cậu lanh chanh như vậy hả? 

Làm hỏng hết công việc của cô rồi, nói không chừng còn bị trừ lương nữa đó.

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư mặt không biểu cảm, quay đầu nhìn về phía bên cạnh. Chỗ mà ông cụ chống gậy đang đứng.

“……” Ông cụ dời mắt, ôm chặt lấy cây gậy của mình.

Nguyễn Thư quay đầu, ánh mắt dừng lại trên bốn chữ “Định cư Minh giới,” trong lòng dâng lên một cảm giác bất an.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía hộ sĩ, hỏi: “Hợp đồng có thể được giải trừ không?”

“Hợp đồng này……” Hộ sĩ khó xử đáp, “Tôi không rõ lắm, chuyện này cậu phải liên hệ với viện trưởng thì mới giải quyết được.”

Viện trưởng? Nghe xưng hô này, đây chắc chắn là BOSS tổng rồi!

Nguyễn Thư có chút do dự, cậu quay sang hộ sĩ, thử hỏi: “Phiền cô giúp tôi hỏi thăm một chút được không?”

Hộ sĩ nhìn cậu bằng ánh mắt không cảm xúc.

“……” Nguyễn Thư đành phải nhận mệnh: “Vậy phiền cô dẫn đường giúp tôi có được không”

Lần này, hộ sĩ không từ chối, vòng qua từ cửa sổ đi ra ngoài, rồi dắt Nguyễn Thư đi lên lầu hai.

Vài phút sau, hai người dừng lại trước một tấm gỗ đỏ.

“Tới rồi,” hộ sĩ nhìn thoáng qua cánh cửa, quay lại nói với Nguyễn Thư: “Tôi còn phải tiếp tục công việc, nên cậu tự vào đi nhé.”

Nói xong, hộ sĩ hất hất tóc rồi nhanh chóng rời khỏi.

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư hít một hơi thật sâu, chăm chú nhìn thẻ bài "Phòng Viện trưởng" trên cửa vài giây, chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi giơ tay gõ cửa.

“Cốc Cốc ——”

Vài giây sau, bên trong cánh cửa vang lên một giọng nam trầm thấp.

“Vào đi.”

Nguyễn Thư thầm nghĩ, giọng nói của viện trưởng còn rất dễ nghe. Cậu động tay đẩy cửa bước vào.

Trong văn phòng có ba người.

Nguyễn Thư theo bản năng chú ý đến người ngồi sau bàn làm việc. Người này dựa người trên ghế chủ tịch, với khuôn mặt sắc sảo và diện mạo tuấn mỹ, cả người toát lên vẻ lười biếng đầy khí chất.

Nguyễn Thư bị diện mạo của thanh niên làm cho ngạc nhiên, sau khi lấy lại tinh thần, cậu mới lần lượt nhìn về phía người đàn ông hói đầu trên ghế sofa và người phụ nữ tóc dài ở góc phòng.

Rất nhanh, Nguyễn Thư buông tay khỏi cánh cửa, không chút do dự đi về phía ghế sofa.

“Chào ngài, tôi là Nguyễn Thư,” cậu đưa hợp đồng cho người đàn ông hói đầu, sau đó có chút rối rắm bổ sung thêm: “Tôi còn là… người.”

“!” Người đàn ông hói đầu nghe vậy, ánh mắt sáng lên, vui mừng nói: “Cậu đến thật đúng lúc!”

Nguyễn Thư: “?”

Người đàn ông hói đầu và thanh niên ngồi sau bàn làm việc trao đổi ánh mắt, sau đó chỉ chỉ chỗ ngồi trên ghế sofa bên cạnh mình, nhiệt tình nói: “Ngồi đi.”

Nguyễn Thư do dự hai giây rồi ngồi xuống.

Người đàn ông hói đầu thay đổi tư thế ngồi, đôi tay giao nhau, cười tủm tỉm hỏi: “Nếu cậu ký hợp đồng, chắc cậu cũng có chút hiểu biết về viện điều dưỡng, phải không?”

Nguyễn Thư: “……”

Thực ra, cậu hoàn toàn không có hiểu hay biết một cái gì cả.

Có kinh nghiệm từ những lần trước, lần này Nguyễn Thư quyết định chủ động giải thích: “Thực ra, đây là một sự cố ngoài ý muốn ——”

“Không hiểu biết cũng không sao,” người đàn ông hói đầu cắt lời cậu, “Sau này còn rất nhiều thời gian để tìm hiểu.”

Nguyễn Thư: “……?”

“Để tôi tự giới thiệu trước,” người đàn ông hói đầu mở miệng: “Tôi là Lý Tri Ý, chủ nhiệm viện điều dưỡng Thanh Sơn.”

“Chờ một chút!” Nguyễn Thư cắt lời: “Ngài nói có rất nhiều thời gian là chỉ ——”

Nói đến đây, Nguyễn Thư đột nhiên dừng lại, từ từ hạ mắt.

Cậu mơ màng nói: “Ngài không phải viện trưởng sao?”

Lý Tri Ý càng thêm ngạc nhiên: “Tôi không phải.”

Ông chỉ về phía bàn làm việc: “Người kia mới là viện trưởng của chúng tôi.”

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư im lặng một lúc, từ trong tay Lý Tri Ý rút lại hợp đồng: “Xin lỗi, làm phiền rồi.”

Nói xong, cậu đứng dậy đi về phía Mạnh Giang, đặt hợp đồng lên mặt bàn, đẩy nhẹ về phía trước: “Chào ngài, tôi đến để giải trừ hợp đồng.”

Cậu nhanh chóng tóm tắt những gì đã xảy ra ở đại sảnh, rồi chờ mong nhìn về phía Mạnh Giang.

Mạnh Giang suy nghĩ một chút, nhìn thẳng vào cậu và nói: “Hợp đồng này không thể giải trừ.”

Nguyễn Thư ngạc nhiên: “Tại sao vậy?”

Mạnh Giang liếc nhìn Lý Tri Ý.

“Tiểu Nguyễn à,” Lý Tri Ý tiếp nhận lời nói, xoa xoa tay và thử thăm dò hỏi: “Cậu có biết chúng tôi đều là khụ…… sao?”

“……” Nguyễn Thư trầm tư, cậu nên nói là không biết hay nên nói là biết đây.

Trong lúc cậu đang bối rối, vô tình liếc thấy ở góc tường, người phụ nữ tóc dài đang lén lút nhìn về phía mình, vẻ mặt như đang hóng chuyện.

Nguyễn Thư: “……”

Cậu thu hồi ánh mắt, đột nhiên gật đầu.

Lý Tri Ý có vẻ nhẹ nhõm, nói thẳng: “Nếu vậy, tôi sẽ nói rõ. Người đã ký khế ước với quỷ sẽ được trời đất làm chứng nên trừ khi hoàn thành nội dung khế ước, nếu không không thể giải trừ.”

“……” Nguyễn Thư suy nghĩ một chút, nhìn xuống hợp đồng, khó khăn hỏi: “Vậy có nghĩa là… tôi phải ở đây ba năm?”

Lý Tri Ý gật đầu.

Nguyễn Thư: “……”

Nguyễn Thư giơ tay ấn vào huyệt nhân trung.

Lý Tri Ý nói: “Tuy nhiên, với sức chịu đựng cơ thể của người sống thì cậu không thể ở đây lâu được.”

Nguyễn Thư quay đầu nhìn về phía ông, vậy thì phải làm sao?

Nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Thư, Lý Tri Ý cười tủm tỉm tiếp tục: “Như vậy đi, hiện tại viện điều dưỡng đang đang cần tuyển nhân viên làm thời vụ cho Địa Phủ, công việc này có thể giúp cậu lưu lại dương gian. Cậu cũng sẽ không sợ vi phạm hợp đồng, không biết cậu có đồng ý không?”

Nguyễn Thư: “……” Cậu có quyền từ chối sao!

Vấn đề là……

“Ngài vừa nói, nhân viên thời vụ cho Địa Phủ?” Nguyễn Thư vẻ mặt không tin, lẩm bẩm: “Nơi này… là Địa Phủ?”

Lý Tri Ý giải thích: “Chúng tôi chỉ được xem là một bộ phận của địa phủ, nhưng được thiết lập ở nhân gian. Chúng tôi phụ trách giữ gìn trật tự và an ninh ở đây. Nói cách khác, chúng tôi là cơ quan cấp dưới của Địa Phủ.”

Nguyễn Thư ngạc nhiên: “Địa Phủ còn chia ra các cơ quan cấp dưới nữa sao?!

Kiểu mê tín này của mấy người cũng hơi bị chính quy quá rồi đó?”


EDITOR: YeahHa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play