Mạnh Bà Là Một Tên Đàn Ông Lắm Chuyện

Chương 1


3 tuần


Tháng 5, khi Nghi Thành đang trải qua những ngày hè oi ả, ngay cả một làn gió thoảng qua cũng mang theo cảm giác nóng bức nặng nề.

Trong khi đó, tại khu viện điều dưỡng Thanh Sơn ở ngoại ô lại như không chịu ảnh hưởng bởi không khí nóng ngoài kia, dòng người ra vào vẫn luôn đông đúc, dòng người xếp thành hàng dài để chờ đợi, chen chúc nhau như một con rồng dài ngoằn ngoèo.

Ở cuối hàng chờ, một chàng trai trẻ ăn mặc đơn giản với chiếc áo thun trắng, khuôn mặt sạch sẽ và thư thái, đang cúi đầu nghịch di động.

-Bệnh tâm thần có thể trị tận gốc không?

-Bệnh tâm thần có thể tái phát không?

-Bệnh tâm thần có được bảo hiểm chi trả không?

Nguyễn Thư nhìn vào giao diện thông tin về chi phí điều trị, càng xem càng thấy căng thẳng. Cuối cùng, cậu quyết định thu hồi điện thoại, thở dài.

Cậu theo bản năng sờ eo mình, biểu hiện có chút lo lắng.

Cũng không biết con người nếu không có thận thì có thể sống tiếp được không.

“Nhóc con, đừng bi quan quá” một người lớn tuổi nghe thấy Nguyễn Thư thở dài liền quay đầu lại an ủi: “Ta đã thấy nhiều người tuổi trẻ như cậu đến đây rồi.”

Ông ấy đánh giá Nguyễn Thư từ đầu đến chân, rồi nói thêm: “Cậu là đẹp nhất trong số bọn họ.”

Cậu có một thân hình cân đối, đường nét gương mặt rõ ràng và làn da trắng nõn trông vô cùng sạch sẽ.

“……” Nguyễn Thư không biết việc lớn lên đẹp thì có ích lợi gì khi mắc bệnh tâm thần. Cậu trầm ngâm hai giây, rồi vẫn lễ phép nói: “Cảm ơn ông.”

Ông cụ cười ha hả nhìn cậu, rồi hỏi: “Cậu mới đến phải không?”

Nguyễn Thư gật đầu xác nhận.

Ông cụ mỉm cười với vẻ “Ta đã biết” và gõ nhẹ trượng xuống đất. Ông nói: “Ta năm đó khi mới đến cũng không quen, nhưng theo thời gian thì cũng dần thành thói quen rồi.”

“Làm quỷ và làm người quả thực khác nhau rất nhiều. Người trẻ tuổi như cậu không tiếp thu ngay được cũng là điều bình thường.”

“……”

Nghe thấy cụm từ “năm đó,” Nguyễn Thư cảm thấy hơi lúng túng, chậm rãi mở miệng hỏi: “Xin cho phép cháu hỏi một câu… Vậy ông đã ở đây bao lâu rồi?”

“Bao lâu?” Ông cụ nheo mắt lại, hồi tưởng rồi nói: “Cũng khoảng bảy tám năm.”

Nghe câu trả lời này, Nguyễn Thư hơi sáng mắt lên, rồi hỏi: “Vậy ông có biết, ở đây ở một năm thì cần khoảng bao nhiêu tiền không?”

Trước đó, cậu đã tìm kiếm trên mạng đều thấy mọi người bảo rằng mức giá tiền dao động từ vài chục triệu đến vài trăm triệu. Vì không bao gồm bảo hiểm nên cậu muốn tìm hỏi trực tiếp một người có kinh nghiệm để có thông tin chính xác hơn.

Ông cụ rõ ràng không ngờ Nguyễn Thư lại hỏi câu này. Ông sửng sốt một chút rồi mới đáp: “Câu hỏi này… chủ yếu còn tùy vào tình hình cụ thể của từng người.”

Ông nghĩ một lúc rồi bổ sung: “Dù sao mỗi người có hoàn cảnh khác nhau.”

Tiền tiêu cũng phụ thuộc vào tình hình của người trong gia đình. Người nhà đốt xuống bao nhiêu thì xài bấy nhiêu thôi.

Nguyễn Thư suy nghĩ một chút, cũng gật đầu tán đồng.

Dù sao bệnh tâm thần cũng được chia thành nhiều nhóm khác nhau, mỗi người mắc bệnh và mức độ nghiêm trọng cũng khác nhau, nên chi phí điều trị cũng rất đa dạng.

Vì vậy, Nguyễn Thư suy nghĩ một lúc, rồi chuyển sang hỏi theo cách khác: “Vậy ông có biết mức chi phí trung bình khoảng bao nhiêu không?”

Ông cụ tham khảo tình hình chi tiêu của bản thân rồi trả lời: “Khoảng 1 tỷ đồng.”

“?”

Nguyễn Thư nghi ngờ mình nghe lầm, theo bản năng hỏi lại: “Mức chi phí là bao nhiêu?”

Ông cụ cũng lặp lại một lần nữa.

Ông cụ nói với giọng điệu tự nhiên và biểu cảm chân thành.

Nguyễn Thư: “……”

Cậu trầm mặc một lúc, rồi đột nhiên lên tiếng: “Ông có phải đang phát bệnh không?”

Khó trách cậu trước đó cảm thấy ông cụ trông không giống như có vấn đề về tinh thần, hóa ra đây là một người bị chứng hoang tưởng.

Ông cụ nhìn cậu với vẻ mặt mơ hồ: “Cái gì?”

Nguyễn Thư lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Rồi cậu lại bắt đầu lặng lẽ quan sát những người xung quanh, tìm kiếm nhân viên y tế gần nhất.

May mắn là người lớn tuổi không tiếp tục hỏi thêm, ông chỉ đánh giá Nguyễn Thư từ đầu đến chân rồi không nhịn được hỏi: “Nhóc con, cậu bị gì mà lại phải đến đây?”

Nhìn tuổi còn trẻ như vậy, không biết là do mắc bệnh nan y hay gặp chuyện gì khác ngoài ý muốn nữa.

Nguyễn Thư để ý đến ánh mắt đồng cảm của ông cụ, dừng một chút rồi mơ hồ đáp: “Đôi khi cháu có cảm giác bản thân gặp ảo giác.”

Ông cụ nghe xong có vẻ nghi hoặc, nhưng sau vài giây bỗng nhiên gật đầu, mặt tỏ vẻ đã hiểu ra điều gì đó.

Ra là do bị áp lực công việc quá nhiều dẫn đến tinh thần không ổn định nên bị đột tử.

Ông thở dài, cảm thán: “Người trẻ tuổi hiện nay thật không dễ dàng!”

Chưa kịp để Nguyễn Thư đáp lại, ông lại lắc đầu và nói tiếp: “Con trai của ta lần trước đến thăm còn nói nếu nó cứ tiếp tục tăng ca như vậy, không lâu nữa cũng sẽ theo ta cùng đến đây thôi.”

“……” Nguyễn Thư cảm thấy hơi kỳ lạ khi chủ đề đột nhiên chuyển sang vấn đề này, nhưng với tính cách tự nhiên của mình, cậu vẫn gật đầu và cảm thán: “Đúng vậy.”

Quả thật đi làm căng thẳng như vậy, thì ai mà cũng sẽ có lúc phát điên thôi?

Ông cụ liếc cậu một cái, rồi đột nhiên giơ tay vỗ vai cậu và an ủi: “Vì vậy, cậu xem, việc đến đây cũng không phải là chuyện xấu gì. Ít nhất sau này cậu không cần phải tăng ca nữa!”

“……”

Tăng đến mức phải vào bệnh viện tâm thần thì quả thực không cần phải tăng ca nữa.

Nguyễn Thư không nhịn được mà mỉm cười với người lớn tuổi.

Điểm xuất phát của ông thật ra là tốt, nhưng tốt nhất là đừng bao giờ xuất phát.

Nhìn thấy ông cụ có vẻ định nói thêm điều gì, Nguyễn Thư vội vàng chuyển chủ đề.

“Ông nói con trai thường xuyên tăng ca, nên thời gian dành cho ông ngày càng ít?”

“Đúng vậy,” khi nhắc đến con trai, ông cụ lại thở dài, oán giận: “Trước đây, mỗi năm vào Tết Trung Thu, nó đều đến thăm ta. Nhưng vài năm gần đây, chỉ có dịp Tết và Tết Thanh Minh mới có thể tới thăm.”

Nguyễn Thư: “……?”

Chờ một chút, hình như có chỗ nào nó không hợp lý ở đây thì phải?

Ông cụ: “Nghe nói là nhiều lúc nó còn bận đến mức ngày cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có.”

Nguyễn Thư: “À...”

Trong lúc nói chuyện, hàng đợi phía trước ngày càng ngắn dần. Nguyễn Thư ngẩng đầu lên, thấy chỉ còn bốn, năm người nữa là đến lượt mình.

Nhớ đến chi phí điều trị cao mà mình đã thấy trên mạng, Nguyễn Thư có chút do dự. Cậu quyết định lát nữa sẽ hỏi nhân viên đăng ký xem viện điều dưỡng này có hỗ trợ trả góp hay không.

Cùng lắm thì cậu sẽ đi vay để dự trù

Nếu không phải tình huống bất đắc dĩ thì nhất định không thể từ bỏ điều trị được.

Ôm theo ý nghĩ đó, Nguyễn Thư tiếp tục xếp hàng cùng với đội ngũ đang di chuyển dần dần.

Qua vài phút, phía trước cậu chỉ còn lại mỗi một người là ông cụ.

Nguyễn Thư nhìn thấy ông ta rất thuần thục đưa giấy tờ tùy thân ra trước cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, tám năm ở đây không phải dạng vừa, ngay cả lúc phát bệnh cũng không quên việc đăng ký cho mình.

Nghĩ vậy, Nguyễn Thư cũng đưa tay vào túi, chuẩn bị sẵn sàng giấy tờ tùy thân của mình.

"Không đúng rồi, sao gương mặt của ông lại khác với ảnh trên thẻ căn cước thế này?" Giọng hộ sĩ bất ngờ vang lên từ cửa sổ, khiến Nguyễn Thư không nhịn được phải ngẩng đầu nhìn qua.

"Ấy chết!" Ông cụ liếc nhìn tấm ảnh trên thẻ, vỗ trán rồi giải thích: “Hôm chụp thẻ căn cước, tôi ra khỏi nhà vội quá nên để quên cái đầu ở nhà mất!”

Nói rồi, ông giơ tay, tháo nhẹ đầu mình xuống dưới, “Ngài xem, bây giờ có phải giống rồi không?”

Hộ sĩ cầm tấm thẻ căn cước đối chiếu một lát, thấy quả nhiên giống nhau, liền gật đầu rồi chỉ về phía cửa sổ bên cạnh, nơi có một chồng hợp đồng: “Lấy một bản, rồi ấn dấu tay vào.”

Ông cụ xoay xoay cổ, đầu tiên là nhìn về phía trước, nơi có hộp mực dấu tay, sau đó nhìn xuống đầu mình đang cầm trong tay, do dự vài giây rồi quay lại, nhét cái đầu vào tay Nguyễn Thư.

“Chàng trai, cầm giúp ông già này giùm cái.”

Nguyễn Thư đã ngủ người từ giây phút ông cụ tháo cái đầu ra, mãi đến lúc cái đầu được nhét vào tay, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, theo bản năng còn ôm chặt thêm chút.

Ông cụ không chút chần chừ, nhanh chóng nhúng ngón tay vào hộp mực rồi ấn dấu tay lên giấy. Sau đó, ông nhận lại cái đầu từ tay Nguyễn Thư và đặt nó trở về vị trí, còn tiện miệng nhắc

“Đến lượt cậu rồi.”

“……”

Vài giây trôi qua, Nguyễn Thư vẫn đứng đó, gương mặt ngây ra như người mất hồn. Nhìn hàng người phía sau bắt đầu nhích tới, ông cụ đắn đo một chút rồi rút thẻ căn cước từ tay cậu đưa qua cửa sổ. Ngay sau đó, ông lại nắm lấy tay Nguyễn Thư, nhúng mực và giúp cậu ấn dấu tay lên hợp đồng.

Sau khi hoàn tất mọi thủ tục, ông cụ nhìn Nguyễn Thư, không khỏi lắc đầu thở dài. “Thằng nhóc này, mới bẻ có cái đầu xuống thôi mà đã sợ xanh cả mặt rồi.”

May là có ông cụ tốt bụng như mình ở bên cạnh giúp đỡ, chứ không thì chẳng biết cậu ta sẽ làm thế nào.

Khi Nguyễn Thư cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, cậu phát hiện ra tờ hợp đồng có dấu vân tay của mình đã được trả lại qua cửa sổ. Trong sự mơ màng, cậu chỉ kịp liếc thấy tiêu đề “Định cư.”

Cảm giác có gì đó không ổn đang xảy ra, Nguyễn Thư cứng đờ quay đầu lại nhìn ông cụ đang chống gậy vui vẻ đứng bên cạnh, rồi bỗng nghi ngờ liệu bản thân có phải cũng bắt đầu phát bệnh giống ông ta rồi hay không.

Nguyễn Thư vừa nhớ lại cảm giác chạm vào những nếp nhăn trên khuôn mặt ông cụ, trong đầu thoáng rùng mình. Xúc giác đó rõ ràng không thể là ảo giác được, đúng không?

Suy nghĩ này khiến da đầu Nguyễn Thư căng ra. Cậu cố gắng mở miệng, sau một hồi loay hoay, chỉ thốt ra được vài từ lắp bắp: “Ông... cháu... vừa rồi...”

Ông cụ nhìn vẻ mặt hoảng hốt của Nguyễn Thư, vỗ nhẹ lên vai cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Không sao đâu, ở đây nghỉ ngơi một thời gian, rồi từ từ sẽ quen thôi.”

Nguyễn Thư: “...”

Cậu im lặng, cuối cùng cũng nhận ra rằng, có lẽ cậu và ông cụ đang nói về hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Nguyễn Thư còn chưa kịp nghĩ ra kế hoạch tiếp theo thì nữ hộ sĩ đang ngồi bên cửa sổ, gõ máy tính không ngừng, bỗng dừng tay. Cô khẽ "Ý" một tiếng đầy thắc mắc, sau đó quay đầu lại, chăm chú nhìn Nguyễn Thư từ trên xuống dưới trong vài giây, rồi ngập ngừng hỏi:

“Cậu... là người sống à?”

Nguyễn Thư: “?”


EDITOR: YeahHa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play