Xuyên Vào Truyện Thám Tử Lừng Danh Conan

Chương 3: Thật sự đã xuyên vào truyện Thám Tử Lừng Danh Conan


2 tuần


Vừa về tới nhà, Dashi lập tức vào phòng lấy laptop ra, gõ chữ 'Kudo Shinichi ' tra những tư liệu liên quan, cô nhấn vào nút tìm kiếm.

Màn hình lập tức hiển thị thông tin liên quan, bao gồm họ tên, thân phận, những vụ án mà anh chàng thám tử trung học Kudo Shinichi đã giải quyết…và những bài báo ca ngợi, đại loại như tài năng phá án như thần, đẹp trai soái khí,…bala bala. Viết chi chít đầy màn hình, tất cả điều giúp cô đưa ra một kết luận

Cô thật sự xuyên vào trong truyện Thám Tử Lừng Danh Conan!

Bàn tay nhỏ bé đang cầm con chuột của Dashi run lên, không phải vì khiếp sợ hay ngạc nhiên, mà là kích động và phấn khích.

Không ai biết Thẩm Ly Thần ngoài võ đạo ra, còn đối với những thứ liên quan đến trinh thám phá án vô cùng hứng thú, không chỉ yêu thích còn rất cuồng nhiệt. Cô thậm chí từng giúp cảnh sát giải quyết không ít vụ án nan giải.

Trước khi tham gia thi đấu quốc tế vòng cuối, cô đã đọc qua truyện Thám Tử Lừng Danh Conan, vừa được xuất bản không lâu.

Cốt truyện xoay quanh về nam chính, một thám tử trung học, có tài năng phá án như thần, sức quan sát nhạy bén kinh người, đã giúp cảnh sát phá giải rất nhiều vụ án giết người, vô cùng nổi tiếng ở thành phố Tokyo tại Nhật Bản, được mệnh danh là thám tử miền Đông.

Trong một lần, vì theo dõi bọn tội phạm, vô tình bị bọn chúng phát hiện rồi bị đánh bất tỉnh, sau đó bị ép uống thuốc độc có tên APTX - 4869, nhưng may mắn thay, cậu không chết mà chỉ teo nhỏ thành một đứa trẻ 6 tuổi. Nhờ sự hỗ trợ của bác tiến sĩ Agasa, người thân cận biết được thân phận thật của mình, Shinichi lấy bí danh mới là Edogawa Conan, tạm thời cư trú ở văn phòng thám tử Mori Kogoro và cô bạn gái Ran Mori. Từ đây, cậu che giấu thân phận, âm thầm truy lùng tổ chức áo đen, đồng thời dùng hình hài của đứa trẻ cùng những dụng cụ phát minh từ bác tiến sĩ, lặng lẽ mượn danh nghĩa của người khác giúp cảnh sát giải quyết nhiều vụ án.

Tình tiết lôi cuốn hấp dẫn, cảnh hành động gây cấn hồi hộp.

Nói tóm lại, chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung.

Tuyệt vời!

Ngoài trừ một điều, cô rất bất mãn về việc nam chính Kudo Shinichi lừa gạt nữ chính Ran thân phận của mình.

Khi đó cô còn nghĩ, nếu mình ở trong truyện, nhất định sẽ giúp hai người này một phen.

Thật không ngờ, cô thế mà xuyên vào truyện thật.

Tâm trạng vốn không thoải mái khi biết mình xuyên đến một nơi xa lạ mấy ngày nay của Dashi, lập tức bị xua tan không còn một mảnh.

Cô mang tâm trạng chờ mong nhanh chóng xuống lầu.

Phòng khách.

Daiki ngồi trên ghế sofa, đeo mắt kính gọng trắng, trên tay cầm một tờ báo có tiêu đề liên quan đến tài chính, chăm chú đọc. Seko ngồi bên cạnh, cúi đầu đánh giá vài bức tranh trên bàn.

Dashi vừa xuống lầu liền đi đến phòng khách, thấy hai người đang bận rộn, cô lặng lẽ ngồi xuống sofa đối diện, muốn mở miệng lại sợ quấy rầy hai người, nên chỉ có thể im lặng chờ hai người họ làm xong việc.

Không biết có phải cảm nhận được cô có chuyện muốn nói hay không, Daiki và Seko nhìn nhau một cái, đồng thời dừng việc trên tay.

Daiki cất giọng hỏi trước: “Con có chuyện gì muốn nói với ba mẹ sao?”

Seko cũng nhìn cô, ánh mắt dò hỏi.

"Vâng." Dashi gật đầu một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Con muốn chuyển đến trường tiểu học Teitan.”

Biểu cảm trên mặt hai người trở nên kinh ngạc.

Seko không hiểu: “Đang yên đang lành, tại sao con lại muốn chuyển trường?”

Dashi cười cười, bình tĩnh tự nhiên trả lời: "Cũng không có gì, con chỉ là muốn thay đổi môi trường mới thôi, được không…ba mẹ?" Cô chần chừ một lát, cuối cùng vẫn gọi.

Mặc dù không quen cho lắm, nhưng suy vô cùng hai người này cũng là ba mẹ của nguyên chủ, bây giờ cô dùng thân thể của nguyên chủ để sống ở thế giới này, theo lẽ thường cô cũng không thể quá xa lạ với họ được.

Quả nhiên nghe cô thay đổi xưng hô, hai người ngẩn ra một chút, trong mắt nhanh chóng lóe lên tia vui mừng.

Từ lúc bị thương mất trí nhớ, con gái bọn họ dường như thay đổi, trở nên ngoan ngoãn hiểu chuyện, thái độ đối với hai người tuy lễ phép kính trọng, nhưng lại mang theo một loại xa cách không thể giải thích được, tựa như người xa lạ, cũng chưa bao giờ gọi bọn họ là ba mẹ.

Bây giờ con gái lại chịu gọi bọn họ là ba mẹ, tất nhiên hai người rất vui vẻ, đừng nói là yêu cầu nhỏ này, dù có yêu cầu lớn hơn, hai người đều đáp ứng.

Seko gật gật đầu, chiều chuộng nói: “Tất nhiên là được rồi! Chỉ cần Dashi nhà chúng ta muốn, ba mẹ đều sẽ đáp ứng.”

Daiki cũng nở nụ cười, không chút do dự đồng ý: “Ba sẽ gọi cho hiệu trưởng trường tiểu học Teitan, nhờ người ta sắp xếp cho con chuyển đến đó học.”

"Vậy con lên phòng chuẩn bị trước đây." Sau khi nhận được sự đồng ý của hai người, Dashi lập tức vui vẻ đứng dậy trở về phòng.

Thấy bóng dáng cô biến mất trên cầu thang, Daiki chậm rãi thu lại ý cười, nhìn vợ, phức tạp nói: "Em có cảm thấy từ lúc mất trí nhớ, con bé đã thay đổi rất nhiều không?

Seko sửng sốt: “Thay đổi?”

Daiki gật đầu: "Ừ, con bé trở nên trầm tĩnh ít nói, không còn ương bướng kiêu ngạo như trước, giống như một người trưởng thành vậy, hoàn toàn như hai người khác nhau." Trong mắt ông không hỏi toát lên sự hoài nghi và lo lắng.

Cho dù có mất trí nhớ đi chăng nữa, thì tính cách của một người sao có thể nói thay đổi là thay đổi như vậy được.

Seko nghe vậy, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ: “Con bé trở nên trưởng thành hiểu chuyện hơn, đây không phải chuyện tốt à?”

Daiki thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu: “Mặc dù là vậy…nhưng con bé dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 6-7 tuổi.”

Seko mỉm cười khuyên nhủ: "Anh không cần phải suy nghĩ nhiều như thế!" Giọng điệu bà nhẹ nhàng thản nhiên: “Dù con bé có thay đổi thế nào, thì vẫn là con gái bảo bối của chúng ta không phải sao?”

Daiki sững sờ, nhìn vào mắt Seko một lúc, sau đó thoải mái cười một tiếng: “Ừ, em nói đúng!”

Hai người như thể ngầm hiểu lẫn nhau, không ai nói gì thêm, tiếp tục làm việc riêng của mình.

Ngày hôm sau, trường tiểu học Teitan, lớp 1B.

Trong lớp một trận ồn ào náo nhiệt, ở một góc có ba đứa trẻ chụm đầu ghé tai nói chuyện.

Một cậu bé da trắng, hai bên má có tàn nhang, ra vẻ thần bí hỏi: “Nè các cậu có nghe gì chưa?”

"Là chuyện gì vậy? Có phải lại có người nào bị mất đồ nữa không? Hay lại muốn nhờ chúng ta làm gì ?" Lên tiếng là một cô bé tóc ngắn đen, có gương mặt xinh xắn hoạt bát, phấn khích hỏi.

Cậu bé tàn nhang nghe vậy, một tay chống hông, một tay giơ ra một ngón trỏ lắc lắc, đắc ý nói: “Đều không phải, mình nghe nói hôm nay, sẽ có một bạn học mới chuyển đến lớp chúng mình đó Ayumi.”

Đôi mắt Ayumi sáng lên, nhung chưa kịp nói gì, đã bị cậu bé da ngâm đen, thân hình mập mạp, đứng bên cạnh chen ngang: “Thật sao Mitsuhiko? Là nam hay nữ? Cậu có biết cậu ấy trông như thế nào không?”

Ayumi nhăn mặt bất mãn vì bị cướp lời: “Genta, cậu có biết người ta đang nói chuyện, cậu lại chen ngang như vậy là bất lịch sự lắm không?”

Genta phản bác: “Mình không có.”

Ayumi hai tay chống nạnh: “Rõ ràng vừa rồi cậu cướp lời của mình còn gì.”

Genta nghẹn họng: “Mình…”

Thấy hai đứa sắp có dấu hiệu cãi nhau, Mitsuhiko lập tức giảng hòa: “Thôi được rồi, hai cậu đừng tranh cãi nữa, thật ra thì…”

Mình cũng không rõ lắm.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, đánh gãy câu tiếp theo của Mitsuhiko.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play