Xuyên Vào Truyện Thám Tử Lừng Danh Conan

Chương 4: Chuyển đến trường tiểu học Teitan


2 tuần


Tiếng bước chân càng lúc càng gần, nháy mắt đã đến trước cửa lớp học.

Ba đứa lập tức dừng cuộc đối thoại, nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Đám trẻ cũng nhốn nháo quay về chỗ ngồi, một bộ dáng nghiêm túc, phòng học vốn đang ồn ào náo nhiệt lập tức an tĩnh lại.

Cánh cửa phòng học mở ra, bước vào là một người phụ nữ tóc ngắn đen tới tai, đeo kính gọng đen với gương mặt hiền lành dịu dàng, trên người mặc bộ đồng phục màu đỏ đậm, bước đến bàn dành cho giáo viên, nhìn xuống đám trẻ đang giả vờ ngoan ngoãn, cất giọng cười nói: “Cô có chuyện muốn thông báo cho các em biết, hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới chuyển đến.”

Tất cả đứa trẻ trong lớp lập tức náo nhiệt phấn khởi lên, vẻ ngoan ngoãn khi nãy tan biến không còn một mảnh, từng đứa lần lượt đặt câu hỏi.

“Thật sao, cô Kobayashi?”

“Bạn ấy trông như thế nào vậy ạ?”

“Là nam hay nữ vậy ạ? Bạn ấy có đẹp không?”

“…”

Mắt thấy lớp học gần trở nên ồn ào, Kobayashi nhanh chóng dơ tay lên: "Các em trật tự nào, muốn biết thì các em tự mình xem là được." Nhìn về phía cửa, mỉm cười lên tiếng: “Em vào đây đi.”

Tất cả đứa trẻ trong phòng học, đồng loạt nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một cô bé chậm rãi bước vào, ngũ quan cô bé non nớt mang theo nét tinh tế thanh tao, làn da trắng mịn màng, đôi mắt màu hồng tím nhạt xinh đẹp như đá quý. Tóc đen dài được buột thành kiểu đuôi ngựa, trước trán mái tóc hơi chéo sang trái. Đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng. Trên người mặc chiếc váy xanh yếm bò hai dây, một tay đút vào túi trên váy, cả người tản ra khí chất ngự tỷ thanh lịch, một chút cũng không phù hợp với độ tuổi.

Đúng vậy, người này không ai khác chính là Dashi vừa chuyển đến.

Lúc cô nhìn thấy dung mạo của nguyên chủ cũng rất kinh ngạc, bởi vì gương mặt này giống cô y đúc, mặc dù hiện tại ngũ quan còn mang theo non nớt của trẻ con, nhưng mỗi đường nét trên mặt không khác gì cô khi còn nhỏ.

Tất cả đám trẻ nhìn thấy cô, vẻ mặt liền kinh ngạc, đứa nào đứa nấy đều trầm trồ khen ngợi.

“Wow…”

“Cậu ấy ngầu quá.”

“Đôi mắt của cậu ấy cứ như viên ngọc vậy, xinh đẹp quá.”

“Trông cậu ấy giống y Conan và Haibara vậy, cứ như người lớn ấy.”

“…”

Dashi không để ý tới đám trẻ con đang khen ngợi bàn luận về mình, vừa bước vào lớp, cô liền lặng lẽ quan sát xung quanh lớp học một lượt, khi nhìn đến một góc bàn bên trái gần cửa sổ, thấy một cậu bé đeo kính ngồi chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt nhàm chán.

Ánh mắt Dashi dừng lại trên người cậu bé, âm thầm đánh giá.

Khuôn mặt tuấn tú đeo chiếc kính gọng đen, đôi mắt đen giấu sau chiếc kính đó là sự sắc bén như nhìn thấu triệt được mọi chuyện, trên người lại tản ra một loại khí chất chững chạc kiên nghị.

Chỉ liếc mắt một cái, cô liền xác định người này chính là nam chính Edogawa Conan.

Rất nhanh cô đã bị một cô bé đang đọc sách ngồi phía sau nam chính thu hút ánh mắt.

Mái tóc xoăn ngắn màu nâu nhạt, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, da trắng như tuyết, trong cặp mắt đen chứa đựng sự thờ ơ, khí chất thanh lãnh điềm đạm, cô bé hơi cúi đầu, ánh mắt tập trung đọc cuốn sách trong tay, không hề quan tâm chuyện gì đang xảy ra xung quanh mình.

Người này là nữ phụ Haibara Ai rồi, không sai vào đâu được.

Tâm trạng của Dashi có chút kích động, tay chân cũng theo đó mà hơi run rẩy.

Nhân vật chỉ xuất hiện thông qua sách vở, bây giờ lại xuất hiện sờ sờ ngay trước mặt, muốn cô không kích động cũng khó.

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của Dashi hay không, hai người đồng loạt ngước mắt lên nhìn.

Cô nhanh chóng thu liễm cảm xúc, lập tức thu hồi ánh mắt.

Nhưng cô không biết, sau khi thu hồi ánh mắt, hai người vừa bị cô đánh giá, cũng âm thầm quan sát cô.

Kobayashi nhìn Dashi, nhẹ giọng nói: “Em hãy giới thiệu về bản thân cho các bạn trong lớp cùng biết nhé.”

Cô gật đầu, nhìn về phía tất cả đám trẻ, cất giọng nhẹ nhàng nói: "Xin chào! Tôi là Hara Dashi." Dứt lời cũng không nói gì thêm.

Cô Kobayashi hơi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ rằng cô bé lại giới thiệu đơn giản ngắn gọn như vậy.

Cô bé này…

Bốp Bốp Bốp

Một tràn pháo tay vang lên, cả lớp nhiệt liệt vỗ tay.

Tiếng vỗ tay khiến Kobayashi hồi thần, nhìn Dashi một chút rồi cười bảo: "Được rồi, em xuống ngồi cạnh bạn Haibara nhé, là bạn nữ tóc nâu kia kìa." Vừa nói, cô vừa chỉ vị trí còn trống ngay cạnh cô bé đang ngồi đọc sách.

"Vâng." Dashi bước đến vị trí bên cạnh bàn học của cô bé tóc nâu, đặt cặp lên ghế rồi ngồi xuống, cô liếc nhìn nữ phụ Haibara một cái, thấy cô ấy vẫn không rời mắt khỏi quyển sách, một chút cũng không thèm quan tâm ai đang ngồi cạnh mình.

Cô cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Nữ phụ Haibara chính là như vậy, ngoài nam chính ra, dường như rất ít người có thể thu hút được sự chú ý của cô ấy.

Kobayashi thấy đám trẻ vẫn chăm chăm nhìn Dashi, lập tức cười nói: “Các em lấy sách vở ra, chúng ta bắt đầu tiết học hôm nay thôi.”

Nghe vậy, đám trẻ không nhìn Dashi nữa, ngồi ngay ngắn lại, lấy sách vở ra, nghiêm túc nhìn lên bảng.

Tiết học bắt đầu, Kobayashi nghiêm túc giảng dạy.

Trong lúc đám trẻ tập trung học, Dashi lại gối hai cánh tay lên bàn, kê đầu lên ngủ.

Ở thế giới trước, ngoài võ đạo và những thứ liên quan đến trinh thám ra, cơ hồ cô không hứng thú với thứ gì, kể cả việc học hành.

Chuyện quan trọng trước mắt, cô phải làm thế nào mới có thể tham gia vào đội thám tử nhí.

Dashi vừa suy tính vừa chìm vào giấc ngủ, nên cô cũng không phát hiện ánh mắt của Haibara đã dừng trên người cô vài lần.

Giờ ra chơi, sân bóng phía sau trường.

Nhóm thám tử nhí lựa chọn khu vực trống gần sân bóng, cùng chia đội chơi đá bóng, Conan một đội và ba đứa trẻ một đội, Haibara không có hứng thú tham gia, cô ngồi ghế đá gần đó, một bên quan sát bọn trẻ chơi.

Mitsuhiko bắt đầu tung bóng: “Đỡ nè!”

Quả bóng nhanh chóng bay về phía đối diện.

Conan dùng chân nhẹ nhàng tiếp được, tung quả bóng trên mũi chân vài lần, sau đó dùng lực đá trở về.

“Ơ…”

Ba đứa trẻ không tiếp được, chỉ có thể trơ mắt nhìn quả bóng bay về phía sân bóng, nó lăn lóc vài lần rồi dùng lại ngay cột lưới vây.

Genta oán giận nói: “Conan, sao cậu đá mạnh quá vậy? Lăn vào khu vực sân bóng rồi kìa.”

Mitsuhiko gật gật đầu, nghiêm túc quở trách: “Đúng đó, tại cậu hết đấy, cậu mau đi nhặt đi.”

Vẻ mặt Conan có chút cạn lời.

Ha, tôi đã dùng lực nhẹ như vậy rồi, mấy đứa không tiếp được sao lại trách tôi chứ!

Tuy nghĩ vậy, Conan cũng không định chấp nhất với bọn trẻ, cậu chuẩn bị đi nhặt quả bóng, nhưng bị Ayumi dành trước một bước.

"Thôi mà! Hai cậu đừng trách Conan, để mình đi nhặt cho." Vừa dứt lời, không để cho họ kịp nói gì, cô bé đã chạy về phía sân bóng, bước tới cạnh cột lưới vây, cuối xuống nhặt quả bóng lên.

Ayumi đứng thẳng dậy, cười vẫy tay về phía ba người: "Nè các cậu! Mình nhặt được rồi này." Nói xong đang định đi về phía bọn họ.

Đột nhiên một quả bóng từ sân bóng bay tới với lực độ cực mạnh, vừa vặn bay về phía Ayumi.

Nhóm ba người nhìn thấy cảnh này, sắc mặt liền thay đổi, thất thanh hô lên.

“Ayumi cẩn thận!!!”

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play