Xuyên Vào Truyện Thám Tử Lừng Danh Conan

Chương 2: Cô xuyên vào truyện Thám Tử Lừng Danh Conan rồi ư?


3 tuần


Tại sao cô lại trong cơ thể của một cô bé? Cô chết rồi sao? Vậy bây giờ cô đang ở đâu?…

Giờ phút này mạch suy nghĩ của Thẩm Ly Thần có chút rối loạn, hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu.

Sau khi nữ bác sĩ rời đi, người phụ nữ và người đàn ông quay lại giường bệnh, thấy cô ngồi ngây ngốc bất động trên giường, người phụ nữ liền sốt ruột hỏi: "Dashi! Con sao vậy? Có phải có chỗ nào không khỏe không? Để mẹ đi gọi bác sĩ." Dứt lời liền muốn đi tìm bác sĩ.

Người đàn ông cũng nhìn cô, vẻ mặt lo lắng khẩn trương.

Thẩm Ly Thần hồi phục tinh thần, vội nắm lấy tay người phụ nữ: "Không cần đâu ạ, cháu không sao." Cô ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Chỉ là…cháu không nhớ gì cả.”

Nói không nhớ cũng không phải, cô đã sớm tiếp thu kí ức của thân thể này, nhưng cô không phải nguyên chủ, nếu phải sống như nguyên chủ, vậy thì rất phiền phức, vốn không cùng một người, rất dễ bị phát hiện, chi bằng nhân lúc này thuận lí thành chương giả vờ mất trí nhớ.

Thẩm Ly Thần đã được rèn luyện tâm tính và ý chí từ khi còn nhỏ, cô có thể giữ vẫn bình tĩnh và lí trí trong mọi tình huống.

Huống hồ cô cũng từng nghe qua từ 'xuyên hồn' này từ tiểu thuyết, phim ảnh, dù chuyện này khó mà tưởng tượng được, nhưng vẫn nằm trong phạm vi có thể tiếp thu. Nên cô rất nhanh tiếp nhận chuyện mình xuyên không.

Nghe ngôn ngữ của hai người này và kí ức thân thể, cô đoán có lẽ hiện tại mình đang ở Nhật Bản.

Cách nơi ở của cô rất xa, với tình hình bây giờ xem ra muốn quay về tìm ba mẹ, thì phải cần thêm thời gian.

Thẩm Ly Thần âm thầm suy tính trong lòng.

Nghe cô nói vậy, lại thấy cô thật sự không có việc gì, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Người phụ nữ vỗ vỗ ngực: "Không sao thì tốt.'' Sau đó bà xoa đầu cô, nhẹ giọng trấn an: “Không nhớ cũng không sao, chỉ cần con mau chóng khỏe lại là được.”

Thẩm Ly Thần thuận thế bày ra vẻ mặt ngây thơ mờ mịt hỏi: “Vậy hai bác là ai? Và tại sao cháu lại ở bệnh viện?…”

Người phụ nữ kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi của cô: "Mẹ tên là Miura Seko." Bà chỉ người đàn ông đứng cạnh: "Ông ấy tên Hara Daiki." Rồi dìu dàng nhìn cô: "Tên của con là Hara Dashi, con là con gái bảo bối của hai chúng ta, còn về tại sao con lại bị thương, thì…" Nói đến đây, bà hơi do dự, có vẻ muốn nói lại thôi.

Người đàn ông tên Daiki thấy vậy, liền tiếp lời bà ấy: "Hôm qua con cùng bạn học tranh chấp đánh nhau, không cẩn thận ngã đập trúng đầu, được giáo viên đưa đến bệnh viện." Dừng một chút, ông thở dài một tiếng, nói tiếp: “Ta và mẹ con quá bận nên không nhận được tin tức, vừa mới sáng nay nhận cuộc gọi từ quản gia, hai chúng ta lập tức ngồi máy bay trở về đây.”

Seko tự trách nói: “Xin lỗi con Dashi, do ba mẹ không tốt, nếu hai chúng ta để ý và quan tâm con nhiều hơn sẽ không để việc này xảy ra.”

Thẩm Ly Thần trong lòng hiểu rõ.

Theo ký ức của thân thể, ba nguyên chủ là chủ tịch tập đoàn Hara, một trong những tập đoàn lớn nhất thành phố Tokyo, còn mẹ nguyên chủ là họa sĩ nổi tiếng cả nước. Hai người đều rất bận rộn, thường xuyên ra nước ngoài, không thường ở cùng nguyên chủ, chỉ để cho quản gia và bảo mẫu chăm sóc. Hai người đối với con gái duy nhất này tâm xin áy náy, vì thế luôn cưng chiều nguyên chủ, cố gắng bù đắp nhiều nhất có thể, cho nên ngoại trừ không thường xuyên ở cùng ba mẹ, thì nguyên chủ cơ hồ muốn gì được nấy.

Cũng vì điều này, khiến tính cách của cô bé trở nên ương bướng kiêu ngạo và không coi ai ra gì, ở trường thường xuyên bắt nạt đánh nhau với bạn cùng lớp, đối với trưởng bối như quản gia, bảo mẫu…chăm sóc mình từ nhỏ, thái độ cũng không tốt.

Thẩm Ly Thần ngước mắt lên nhìn ba mẹ từ trên trời rơi xuống này, cố gắng nở nụ cười đơn thuần tươi sáng như một đứa trẻ: “Đây không phải là lỗi của ba mẹ, là do con không cẩn thận té ngã, sao có thể trách hai người được ạ.”

Thấy con gái đột nhiên ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, hai người vô cùng bất ngờ và ngoài ý muốn.

Bởi vì nếu là bình thường gặp phải chuyện như vậy, con bé sẽ khóc lóc ầm ĩ, trách hai người chỉ biết chú tâm vào công việc, chưa bao giờ quan tâm đến mình.

Tất nhiên Thẩm Ly Thần cũng biết điều này, nhưng như vậy thì đã sao, hiện tại cô đang mất trí nhớ, dù có biểu hiện khác lạ, cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ.

Quả nhiên hai người chỉ ngạc nhiên chốc lát, sau đó vui vẻ nói cô thật hiểu chuyện, không suy nghĩ nhiều về chuyện này.

Cô ở lại bệnh viện dưỡng thương ba ngày rồi xuất viện.

Một tuần sau, bầu trời trong xanh, thời tiết ấm áp khiến người ta dễ chịu.

Trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố Tokyo. Người qua lại đông như trẩy hội, mỗi người ăn mặc phong cách khác nhau, nói cười vui vẻ đi ra đi vào cửa chính trung tâm mua sắm.

Hôm nay Thẩm Ly Thần được Seko đưa đến trung tâm mua sắm, bà mua rất nhiều quần áo tặng cô, dù cô đã từ chối, cũng không bằng sự nhiệt tình của một bà mẹ cuồng mua sắm. Khi ra khỏi cửa trung tâm mua sắm, hai tên vệ sĩ đi theo sau, trên tay đã sớm cầm đầy túi lớn túi nhỏ. Hai mẹ con đang nói cười vui vẻ, Thẩm Ly Thần lại loáng thoáng nghe được cuộc đối thoại của hai người đi ngang qua.

“Conan à! Sao em cứ chạy lung tung thế? Làm chị phải đi tìm em khắp nơi.”

“Em xin lỗi chị Ran! Lần sau sẽ không như vậy nữa.”

“Còn có lần sau nữa hả?”

“Không không…sẽ không có lần sau đâu ạ.”

Bước chân Thẩm Ly Thần khựng lại.

Tiếng nói dần đi xa, khi cô quay đầu lại, thì đã sớm không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Trong lòng Thẩm Ly Thần chấn động và kinh ngạc.

Cô không nghe nhầm chứ? Hai người vừa rồi là Ran và Conan trong truyện trinh thám cô đã đọc trước đó sao? Cô đã xuyên vào truyện Thám Tử Lừng Danh Conan rồi ư?

Thấy cô đột nhiên ngẩn người nhìn về phía sau, Seko cũng hướng theo ánh mắt cô, xoay qua nhìn phía sau, nhưng chỉ thấy nhiều người đi qua đi lại, chẳng có gì khác lạ.

Seko cúi đầu nhìn cô, nghi hoặc hỏi: “Dashi! con đang nhìn gì thế?”

Thẩm Ly Thần hoàn hồn, lắc lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, chúng ta về thôi.”

Nghe vậy, Seko cũng không hỏi gì thêm, chỉ cười gật đầu.

Ánh mắt Thẩm Ly Thần hơi lóe.

Ban đầu cô cho rằng mình xuyên hồn, nhưng sau khi tra xét trên mạng, lại không có một chút thông tin gì của Thẩm gia. Thẩm gia dù gì cũng là một gia tộc võ cổ truyền đứng đầu một quốc gia, sao có thể một chút thông tin cũng không có chứ.

Nhưng nếu cô không phải xuyên hồn, mà là xuyên vào truyện, hoặc xuyên qua thời không khác thì chuyện này có thể giải thích được rồi.

Có điều, chuyện này cô cần phải kiểm chứng lại mới được, nếu thật sự xuyên vào chuyện Thám Tử Lừng Danh Conan, cô sẽ hoàn thành mong muốn trước đó.

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play