Xuyên Vào Truyện Thám Tử Lừng Danh Conan

Chương 1: Xuyên thành trẻ con


3 tuần


"Ưm…ư…" Đầu chuyền đến một trận đau đớn, Thẩm Ly Thần dần dần mở mắt ra, đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh, cùng mùi sát trùng nhàn nhạt đặc trưng của bệnh viện.

Cô có chút khó chịu nhíu mày, chống tay ngồi dậy, hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra, ánh mắt cô chợt lạnh lẽo.

Thẩm Ly Thần cô, lăn lộn trong giới võ đạo nhiều năm như vậy, thông thạo các loại võ thuật, mỗi lần tham gia các trận đấu đều đứng vị trí thứ nhất, giải thưởng nhiều không đếm xuể, danh tiếng đã sớm lan truyền khắp trong và ngoài nước, người trong giới võ đạo đều phải tôn kính gọi cô một tiếng sư tỷ.

Không nói tới cái này, thì dù gì cô cũng là thiên kim duy nhất của Thẩm gia, gia tộc võ cổ truyền đứng đầu trong giới, không ai dám đắc tội.

Thế mà có người dám tính kế đánh lén cô, khiến cô không thể tham gia thi đấu vòng cuối cùng của cuộc thi quốc tế, đã vậy còn muốn nhân cơ hội giết cô.

Nếu không phải cô võ lực cao cường đánh bại bọn chúng để trốn thoát, có lẽ hậu quả không dám tưởng tượng.

Nhưng cô cũng bị thương khá nặng, chưa về tới Thẩm gia thì đã vì mất máu quá nhiều và kiệt sức, trước mắt tối sầm mất đi ý thức.

Có lẽ là ba mẹ hoặc người trong võ đường tìm được cô, đem cô đến bệnh viện.

Chuyện lần này, ba mẹ cô chắc cũng đã giải quyết xong rồi.

Thẩm Ly Thần điều chỉnh lại tâm trạng, mệt mỏi nằm dựa lưng vào gối.

Một loạt bước chân vội vã dồn dập truyền đến, Thẩm Ly Thần hơi ngẩng đầu, theo bản năng nở nụ cười nhẹ nhàng mang theo vài phần trấn an như mọi lần, nhưng khi cánh cửa mở ra, nụ cười trên khóe môi cô chợt cứng đờ.

Bởi vì hai thân ảnh vừa bước vào, không phải là ba mẹ cô, mà là hai người xa lạ.

Người phụ nữ khoảng 30 tuổi, gương mặt xinh đẹp trẻ trung, ăn mặc thời thượng tao nhã, thấy người trên giường đã tỉnh, người phụ nữ vẻ mặt vui mừng lập tức bước nhanh tới, ôm cô vào lòng.

“Thật tốt quá con đã tỉnh rồi, Dashi! Con thấy thế nào rồi? Còn đau không? Để mẹ xem.”

Giọng người phụ nữ dịu dàng dễ nghe, mang theo vài phần nghẹn ngào.

Người phụ nữ buông ra nhìn cô từ trên xuống dưới, còn muốn vươn tay kiểm tra.

Người đàn ông đứng bên cạnh, khoảng 33 tuổi, mặt mày tuấn tú nghiêm nghị, trên người mặc một bộ vest màu đen, trên người tản ra một loại phong thái quý ông lịch lãm, cũng nhìn cô với vẻ mặt lo lắng, lên tiếng quan tâm: “Nếu con đau ở đâu thì phải nói cho ba mẹ biết đấy.”

Thẩm Ly Thần tránh khỏi tay người phụ nữ, nghi hoặc nhìn hai người: “Hai người là ai vậy?”

Cô có quen biết hai người này sao?

Nghe cô hỏi vậy, vẻ mặt hai người tràn đầy hoảng hốt.

Người phụ nữ luống cuống nói: “Dashi…con sao vậy? Con không nhớ ba mẹ là ai sao?”

"Ba mẹ?" Thẩm Ly Thần nhíu mày càng sâu: “Có phải hai người nhận nhầm người rồi không? Tôi vốn dĩ không quen biết hai người.”

Trong lòng cô bỗng nhiên có một loại dự cảm chẳng lành.

Hai người lập tức đi mở cửa phòng bệnh gọi bác sĩ, chẳng mấy chốc có một nữ bác sĩ vội vàng đi tới.

Người phụ nữ gấp không chờ nổi truy vấn: “Bác sĩ, chuyện này là sao? Tại sao con bé lại không nhận ra chúng tôi.”

Nữ bác sĩ trầm ngâm một chút rồi giải thích: “Có lẽ là do cú va chạm quá mạnh, đã khiến đầu cô bé bị chấn động, dẫn đến triệu chứng mất trí nhớ tạm thời.”

Người đàn ông nhíu chặt mày: “Vậy khi nào con bé mới khôi phục lại trí nhớ?”

Nữ bác sĩ phân tích nói: “Trong thời gian ngắn cô bé sẽ không nhớ lại, nhưng nếu gia đình chịu khó ở bên cạnh và gợi lại những ký ức trước đây, có lẽ sẽ giúp cô bé nhanh chóng hồi phục lại trí nhớ.”

Thẩm Ly Thần nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ, càng lúc càng mờ mịt khó hiểu.

Cái gì va chạm mất trí nhớ? Cô rõ ràng chỉ bị thương, khi nào lại thành va chạm mất trí nhớ rồi?

Thẩm Ly Thần theo bản năng sờ đến nơi bị thương, lúc này cô mới phát hiện có gì đó không đúng.

Khoan đã…

Ngoại trừ phần đầu có chút đau, những nơi khác hoàn toàn bình thường.

Điều này hoàn toàn không có khả năng.

Cô rất rõ lúc đó mình bị đánh lén, đã ăn một nhát đao ngay vai và phần bụng, vết thương đều rất sâu, máu chảy không ngừng.

Sao bây giờ một chút cảm giác đau đớn cũng không có?

Thẩm Ly Thần không tin, hạ mắt xuống muốn kiểm tra lần nữa, nhưng khi tầm mắt rơi xuống, đồng tử cô co rụt lại, bởi vì đập vào mắt là một bàn tay nhỏ xíu trắng nõn của trẻ con.

Cô vừa sờ soạn thân thể, vừa hất tấm trăn trên người ra, lộ ra đôi chân nhỏ nhắn xinh xắn của một đứa trẻ.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra trên người cô vậy?

Trong lúc Thẩm Ly Thần vô cùng hoảng hốt và khiếp sợ, đầu đột nhiên truyền đến từng trận đau nhức, một loạt hình ảnh xa lạ tràn vào đại não như một cuộn phim chiếu lại.

Sau khi tiếp thu hết thảy những thứ trong đầu, toàn thân Thẩm Ly Thần chấn động, cả người đều hóa đá, vẻ mặt ngây dại.

Cô thế mà trở thành trẻ con!

Nói đúng hơn là xuyên vào thân thể của một cô bé 6-7 tuổi.

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play