“Người đâu, đều ra đây cho ta!!!”
Chỉ ngắn ngủi vài giây, người trong căn cứ nhao nhao từ trong doanh trại chạy ra, nhìn thấy ngọn lửa trong lòng ai nấy đều kinh ngạc, vội vàng kêu người dập lửa.
Nhưng dù vậy, lương thảo của bọn họ vẫn bị đốt gần nửa.
Một nông dân khiêng nông cụ đi ngang qua doanh trại, nhìn thấy tình huống hỗn loạn trong doanh trại, xoay người co cẳng bỏ chạy.
Hành động này rất dễ khiến cho người bên trong chú ý, chỉ chốc lát sau, nông dân bị bắt trở về, quỳ trên mặt đất.
“Ta không biết, ta không biết gì cả, các ngươi đừng bắt ta, chuyện này không liên quan gì đến ta, ta không thấy gì cả, thực sự không thấy gì cả.”
Người nông dân gần như quỳ xuống đất, hắng giọng liên tục kêu la.
Tình hình như vậy, người sáng suốt vừa nhìn là có thể biết không thích hợp.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã thành công để cho nông dân mở miệng.
“Ta chỉ thấy được một chút, các ngươi không biết, trên đỉnh núi phía đông của trấn chúng ta có một ổ thổ phỉ, bình thường bọn hắn không việc ác nào không làm, trước đó không lâu vừa mới cướp qua trấn Phong Thu, nghe nói hai ngày nay lại định đi cướp đoạt một mối mới, vừa rồi hình như ta thấy bóng dáng người bọn hắn, nhưng ta thật sự không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.”
Lúc nói chuyện, trong giọng nói nông dân còn có vài phần run rẩy, hiển nhiên vô cùng sợ hãi.
Lúc này, người bọn họ phái đi hỏi thăm cũng đã trở lại, kết quả là trước đó không lâu vừa mới có đám người cùng loại thổ phỉ kia tới.
Biết được tin tức chính xác, tên nông dân này cũng không còn ý nghĩa, trực tiếp được thả đi.
Nông dân khom người, khiêng nông cụ rời đi, lúc đi tới góc núi sâu bí mật, nhanh chóng thay quần áo, quẹo một cái rời đi từ bên kia.
Ngay sau đó, hắn xuất hiện trong nhà Lý Chính ở trấn Phong Thu.
Thấy hắn trở về, mọi người ngồi trong phòng đều đứng dậy nhìn hắn.
Hắn cũng thở phào nhẹ nhõm: “Việc này thật không dễ dàng, thời điểm lúc ta nói chuyện, cả người đều run rẩy, tuy nhiên trong mắt bọn họ, ta giống như đang sợ hãi, cũng không có gây ra hoài nghi.”
“Bọn họ thế nào?”
Tên nam nhân nhìn về phía tiểu cô nương đang ngồi trong góc.
Mấy ngày nay bọn họ làm rất nhiều chuyện, ngay từ đầu hắn cũng tưởng rằng là cao nhân ở sau lưng chỉ điểm, nhưng về sau hắn phát hiện, tất cả mọi chuyện đều là tiểu cô nương này hạ mệnh lệnh.
Hắn không hiểu Lý Chính vì cái gì lại nghe theo lời nói của một nữ hài, nhưng người nhà của hắn đều do Lý Chính phái hạ nhân an bài tốt, coi như vì an toàn người nhà, đừng nói chỉ là để cho hắn làm những chuyện đơn giản này, coi như là làm một ít chuyện nguy hiểm, hắn cũng nguyện ý.
Chu Lý Viễn cũng nhìn Điền Đường: “Kế tiếp chúng ta phải làm như thế nào?”
“Kế tiếp ngồi chờ tin tức đi.”
Điền Đường mở miệng, “Chuyện lần này nói cho cùng không nhất định sẽ thành công, cuối cùng có thể đạt tới hiệu quả chúng ta muốn hay không, còn phải xem vận khí, tuy nhiên mặc kệ chuyện lần này như thế nào, giao dịch của chúng ta dừng ở đây, nếu các ngươi nguyện ý, cũng có thể cùng ta đi thăm người nhà của các ngươi.”
Nói xong nàng nhìn nam nhân vừa mới trở về, nói: “Hướng Thiện, ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Hướng Thiện gãi gãi đầu, biểu tình trên mặt không còn thật thà như lúc trước gặp mặt những người đó: “Còn có vài huynh đệ chưa trở về, ta định ra ngoài xem thử, không chừng có thể giúp được.”
Chu Lý Viễn cũng không ngăn cản hắn: “Được, vậy ngươi ra ngoài xem thử, chú ý an toàn, đừng liều lĩnh.”
Hướng Thiện gật đầu, xoay người ra cửa.
Kế hoạch lần này giằng co suốt một ngày một đêm, người phái đi từng người một trở về, biểu cảm mỗi người lúc trở về đều không giống nhau, khi người sau trở về, trên mặt rõ ràng nhiều hơn vài phần hưng phấn so với người lúc trước.
Hướng Thiện trở về sớm nhất, tuy rằng biết đại khái kế hoạch, nhưng cụ thể làm như thế nào, hắn cũng không rõ lắm, thấy người trở về đều mang vẻ mặt hưng phấn, vài lần nhịn không được mở miệng hỏi, nhưng mỗi lần đều bị câu “còn chưa đến lúc” ngăn cản.
Cho đến khi người huynh đệ cuối cùng của bọn họ trở về, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, hắn vỗ đùi một cái, kích động cười to: “Thành công rồi!”
“Thành công rồi, thành công rồi.”, người này liên tục lặp lại, trên mặt tràn đầy nụ cười, “Lúc ta trở về, nhìn bọn họ đang đánh nhau, hơn nữa nhìn thắng bại đã phân, cũng chỉ còn lại một ít người, tin tưởng không bao lâu nữa, đám thổ phỉ kia sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.”
“Thật tốt quá!”
“Suỵt, tin tức này còn chưa truyền ra, chúng ta về trước, ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện này.”
Không bao lâu sau, tất cả mọi người ngồi xuống ở nhà Lý Chính.
Mười mấy đại nam nhân, hơn nữa mấy người Điền Đường cùng Bạch Phục Linh, tổng cộng gần 20 người, đều nghiêm túc ngồi ở đó, lần này ánh mắt mọi người đều theo bản năng nhìn chăm chú về Điền Đường.
Kế hoạch của Điền Đường rất đơn giản, tiểu thế lực phụ cận thôn Điền gia kia vốn xuất thân thổ phỉ, bên trong có không ít thổ phỉ, hành sự so với quân thường quy càng thêm lỗ mãng, nàng căn cứ đặc tính của những người này, chỉ định một loạt kế hoạch.
Ý chính của kế hoạch chỉ có hai, một là ngờ vực vô căn cứ, hai là tham lam.
Trước tiên nghĩ cách kích khởi tiểu thế lực này ngờ vực vô căn cứ cùng phẫn nộ với đám thổ phỉ kia, nàng làm cũng rất đơn giản, chỉ phái người đi châm lửa, hơn nữa mọi người cùng đi động thủ, mặc kệ thế lửa lớn hay nhỏ, châm xong liền chạy.
Thời đại này, giá trị lương thảo gần như có thể so với hoàng kim, lương thảo bị hao tổn, mặc kệ tổn thương bao nhiêu, tiểu thế lực này tuyệt đối sẽ để ý tới.
Lại để Hướng Thiện ở lại nơi đó, dẫn chi tiểu thế lực này hoài nghi tới đám thổ phỉ kia.
Nhưng đây cũng chỉ là trong đó một bước mà thôi, trọng điểm là muốn cho người của tiểu thế lực này biết trong tay đám thổ phỉ kia có thứ tốt.
Nàng sớm để cho người cất giấu một ít lương khô ở gần ổ thổ phỉ, thời điểm tiểu thế lực này phái người đi qua kiểm tra, nàng để cho người khác lặng lẽ đem lương khô lộ ra, cứ như vậy, chuyện phía sau chỉ có hai hướng phát triển.
Một là tiểu thế lực này không nổi lòng tham lam, cân nhắc tới năng lực của thổ phỉ, án binh bất động.
Còn có một hướng khác chính là tiểu thế lực này nổi lòng tham lam, như vậy chuyện phía sau tự nhiên thuận lý thành chương.
Nếu đối diện là thổ phỉ, tất nhiên không cần phải hạ thủ lưu tình.
“Nếu ta đoán không sai, qua hai ngày nữa người của bọn họ sẽ tuyên truyền rầm rộ việc tiêu diệt một nhóm thổ phỉ ở gần trấn Phong Thu, đến lúc đó Lý Chính có thể phối hợp, giúp đỡ nói chút lời tốt cho bọn họ, trấn Phong Thu trước đó không lâu mới bị thổ phỉ tập kích, hôm nay thổ phỉ bị tiêu diệt, mọi người chắc hẳn sẽ lấy lại tinh thần.”
“Thật sự là xảo kế.” Một người trong đó đột nhiên mở miệng.
Điền Đường nhìn qua, đối phương là một nam nhân chừng 20 tuổi, bởi vì vừa ra ngoài làm việc trở về, trên người còn có chút phong trần mệt mỏi.
Điền Đường đều không quá quen thuộc với những người này, nếu như không phải do Chu Lý Viễn, nàng đại khái vĩnh viễn cũng không có khả năng nhận thức những người này.
Chu Lý Viễn chủ động giới thiệu: “Tên hắn là Lâm Thành Phúc, trong tất cả những người chúng ta, hắn thuộc về loại người nhiều tâm tư nhất, ngươi nói làm như vậy mới là thật sự xảo kế, là có ý gì?”
Lâm Thành Phúc đứng dậy, hơi hơi chắp tay: “Nếu mọi người muốn nghe, vậy ta liền bêu xấu.”
Lời này vừa nói ra, bên cạnh lập tức có người đáp lại: “Nói mau nói mau, đừng có mất thời gian vào mấy câu này, chúng ta không có thời gian nghe ngươi nói những thứ này.”
“Được được được, ta nói ta nói.” Lâm Thành Phúc vội vàng mở miệng, lại nhìn Điền Đường, “Nếu như ta đoán không sai, tuyên truyền chuyện này ra ngoài tổng cộng có ba điểm tốt.”
“Điểm tốt thứ nhất, là ngủ đông, một khi chuyện này truyền ra, tất cả mọi người sẽ biết trấn Phong Thu đã từng bị thổ phỉ cướp đoạt một lần, đều biết trấn Phong Thu rất nghèo, cũng sẽ không có người đánh chủ ý tới trên đầu trấn Phong Thu.”